"Bọn tôi đi tảo mộ, nhìn không thấy sao?"
Diệp Tranh mở miệng đầu tiên, đánh giá thôn dân trước mặt, giống như một thợ săn.
"Tôi biết mấy người đến tảo mộ, nhưng mà mấy người là ai? Tôi chưa từng nghe nói bọn họ còn có con cháu."
Thi Nhân nhìn chăm chú đối phương, thử thăm dò hỏi: "Chú Khôn?"
"Thi Nhân? Cháu là Thi Nhân?"
Ông cụ vội đặt đồ xuống, vẻ mặt kích động nói: "Vậy là cháu cũng đã trở lại rồi, qua nhiều năm như thế, ông đều đến nơi này nhưng không thấy được cháu".
Thi Nhân kích động không ngừng: "Không phải lúc trước chú nói đi ra ngoài làm công sao?"
“Công việc bên ngoài khó tìm quá nên chú trở về, ở lại nơi này chứ cũng không đi ra ngoài nữa.”
Ông cụ vô thức liếc về phía sau Thi Nhân, ngập ngừng nói: "Đây đều là bạn của cháu sao? Mẹ cháu đâu?"
Nhắc đến mẹ, vẻ mặt của Thi Nhân có chút buồn bã: "Bà ấy, bà ấy đã qua đời rồi ạ."
"Haiz, đứa nhỏ này, đừng cứ giữ trong lòng như thế."
Lúc này, Tiêu Khôn Hoằng chủ động đi tới chỗ Thi Nhân nắm lấy tay cô: "Bà xã, không giới thiệu cho anh một chút sao?"
Nhìn biểu cảm của Thi Nhân thì hẳn là người quen trước đây.
Nhiều người đã chuyển ra khỏi thị trấn nhỏ này vì giao thông đi lại không thuận tiện.
Sau đó, anh đã sửa chữa đường xá, đầu tư xây dựng một thị trấn nhỏ thì nhân khí mới khôi phục được một chút.
Thi Nhân lau khóe mắt: "Chú Khôn, để con giới thiệu với chú, anh ấy là chồng con, còn đây là ba đứa con của con."
"Vừa rồi chú đã đoán cậu ấy liệu có phải là chồng con không, quả nhiên là đã kết hôn rồi, thế thì tốt, hiện tại bên người con cũng có gia đình."
Tiêu Khôn Hoằng chủ động nói: "Tết năm nay con đưa cô ấy về mừng năm mới. Nếu tối nay chú Khôn có thời gian thì cùng nhau đến dùng bữa cơm đạm bạc."
"Được, vậy chú phải quấy rầy hai đứa rồi."
Thi Nhân nhìn chú Khôn rời đi, cô có chút phấn khích: “Trước kia chú Khôn từng ở cách vách với bọn em, là học trò của ông ngoại em. Khi còn nhỏ cùng ông ngoại lên núi đốn củi, chú ấy sẽ bắt thỏ cho em, còn hái trái cây dại cho em ăn nữa."
"Ừ, vậy tối nay mọi người cùng nhau ăn một bữa cơm."
Tiêu Khôn Hoằng nghĩ đến những ngôi nhà cạnh sân, cũng không có ai ở.
Rõ ràng anh đều đã mua lại hết.
Vậy cho nên hiện tại, cái vị chú Không này trở về thì sống ở đâu? Nhìn cách ăn mặc vừa rồi, đoán chừng thì cũng không khá giả lắm.
Lúc này Tiêu Khôn Hoằng cũng không nói gì, chỉ liếc mắt nhìn trợ lý.
Sau đó tiếp tục quét mộ.
Trợ lý theo dõi toàn bộ quá trình nên biết ý của ông chủ, lập tức cử người đi điều tra.
Không có nhiều người ở thị trấn nhỏ này, vì vậy điều tra gì cũng rất thuận tiện.
Sau khi quét mộ xong, mặt trời cũng đã lặn về sau núi, độ ấm cũng giảm xuống rất nhanh.
Thi Nhân nhìn lại ngôi mộ đã được làm sạch, để cho ba đứa bé dập đầu, sau đó bọn họ quay về.
Sau khi trở lại sân, bên ngoài có đốt một cái bếp lửa hồng, đứng ở bên ngoài cũng không quá lạnh.
Thi Nhân nhìn thấy cái bếp này thì hơi ngạc nhiên: "Cái này còn dùng được sao?"
"Thử một chút thì vẫn dùng được."
Tiêu Khôn Hoằng nhìn bếp lò: "Chỉ là có chút cũ kỹ."
"Hồi nhỏ em cũng từng có cái này. Nghe nói ông ngoại làm cho bà ngoại. Trước đây không có điều hòa nên chỉ có thể sưởi ấm."
Sau khi nhìn thấy thứ này một lần nữa, Thi Nhân cảm thấy rất ngạc nhiên.
"Thịt nướng, ăn thịt nướng!"
Ba đứa nhóc vừa lấy thứ gì đó trong bếp muốn ném vào bếp nướng, bọn trẻ ở thành phố đến nông thôn đều rất tò mò về mọi thứ.
Không lâu sau, trợ lý đi hỏi thăm mọi người đã quay lại.
Tiêu Khôn Hoằng ngẩng đầu liếc mắt một cái: "Nói đi."
"Người đó dường như sống trong một căn lầu gác bỏ hoang, kiếm sống bằng cách săn bắt và bán những động vật hoang dã."
"Các anh nói chú Khôn sao?"
Thi Nhân nghe xong: "Điều này là không thể nào. Chú Khôn có đứa con trai rất biết phấn đấu, thành tích thì tốt lại rất thông minh. Làm sao có thể chứ. Anh Ngô sẽ không để cho chú Khôn sống như vậy đâu."
Anh Ngô?
Tiêu Khôn Hoằng bắt được từ khóa, xưng hô lại còn thân thiết như thế?
Anh nhàn nhạt mở miệng nói: "Cách vách thì cách vách, sân gần đó không có người ở. Trước đây anh mua hết rồi đưa cho người bán một khoản tiền".
"Không đúng, như thế này không đúng."
Thi Nhân nhìn Tiêu Khôn Hoằng: "Bên kia bán nhà?"
"Chính xác."
Thi Nhân ngồi không yên: "Em muốn đi hỏi cho rõ ràng, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì. Sau khi anh Ngô được nhận vào đại học, anh ấy đã đưa chú Khôn đi ra ngoài rồi. Mọi người đều nghĩ rằng họ đã có khoảng thời gian tốt đẹp."
"Chờ một chút."
Tiêu Khôn Hoằng dùng một tay bắt lấy người: "Trước tiên em phải bình tĩnh cái đã, có thể là có chuyện gì đó khó nói. Em cứ đi hỏi như vậy, không phải là chạm vào chỗ đau của ông cụ sao?"
"Vậy phải làm sao đây? Chú Khôn trước đây quan tâm gia đình bọn em rất nhiều."
"Anh biết rồi, đừng đi hỏi vội, đi dò la trước một chút rồi hỏi sau. Không phải buổi tối còn muốn mời ông ấy ăn cơm sau, biết đâu ông ấy lại nói không biết chừng."
Thi Nhân ngước nhìn anh: "Vậy thì em nghe lời anh."
Xuất hiện biết cố lớn như vậy, nhất định là có nỗi khổ trong lòng không muốn để người khác biết.
Đối với lời Tiêu Khôn Hoằng nhắc nhở, không hỏi được trực tiếp, cứ hỏi thẳng chú Khôn như vậy đúng là có chút không lễ phép.
Vậy cứ đi điều tra trước một chút rồi tính sau.
——
Chẳng mấy chốc, trời đã tối.
Đèn hai bên ngõ soi sáng con đường lát đá.
Khi Thi Nhân đang nghĩ cách mời chú Khôn đến thế nào thì người đã xuất hiện rồi, trên tay còn mang theo ba con thú đã chế biến, hai con thỏ và một con chim trĩ hoang.
"Thi Nhân à, hôm nay chú Khôn lên núi có mấy món dân dã, nướng cho bọn trẻ ăn thử."
"Chim trĩ nướng, chim trĩ nướng, phải ăn chim trĩ nướng!"
Bánh Bao, Gạo Nếp không khỏi chảy nước miếng khi nghe đến tên món ăn này.
Chú Khôn cười nói: "Được, chờ ông nội cho cháu xem món chim trĩ nướng chính hiệu."
"Sao để cho chú làm được, để người hầu làm là được rồi ạ."
Thi Nhân ngăn cản, nhưng ông cụ rất cố chấp: "Bọn họ bắt được thỏ, chú phải đích thân nương chim trĩ, lũ trẻ muốn ăn."
Thi Nhân không ngăn cản được, chỉ có thể để chú Khôn đi.
Cô liếc nhìn trợ lý: "Phòng bếp trong nhà vô dụng quá, cử người đến giúp đi."
Trợ lý gật đầu, bảo người mang đồ đến, dụng cụ nấu ăn cùng với gia vị.
Tiêu Khôn Hoằng đáp một tiếng liền đi tới: "Sao lại để cho ông cụ tự tay làm rồi?"
"Vừa rồi tên nhóc thứ ba nói muốn ăn chim trĩ nướng, chú Khôn phải tự mình làm cho nó. Không thể ngăn được, trước đây chú ấy đối với em cũng tốt như vậy."
Tiêu Khôn Hoằng kêu người nướng cái gì ăn trước, đợi chú Khôn làm xong sẽ cho vào lò nướng.
Ba đứa nhỏ rất tò mò, chạy tới chỗ ông cụ, nhìn đông nhìn tây.
Chú Khôn cuối cùng cũng lấy ra con chim trĩ đã được nướng kín và cho vào bếp trong sân.
Ông lão nhìn nhiệt độ của lò: "Một tiếng nữa là có thể ăn."
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!