Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tổng Tài Truy Thê: 36 Kế Chưa Đủ - Tiêu Khôn Hoằng - Thi Nhân

Thi Nhân theo bản năng liếc nhìn Tiêu Khôn Hoằng, điều này khác với những gì anh nói.

Cô cũng biết Tiêu Khôn Hoằng không phải người như vậy.

Sau đó cô hỏi: "Ai đã đoạt nhà của chú đi?"

"Chú nghe nói có ông chủ đến thị trấn đầu tư, muốn mua một số căn nhà trống để làm nhà trọ. Trước đây chú không có ở nhà, bị trưởng thôn giúp bán đi mất rồi."

Thi Nhân che mặt, cái này thì quá là xấu hổ rồi.

Cô liếc nhìn Tiêu Khôn Hoằng, sau đó nói với chú Khôn: "Chuyện này là một hiểu lầm thôi ạ."

Tiêu Khôn Hoằng lúc này bình tĩnh không được, cất lời: "Là như vậy, thật ra cháu là người mua nhà của chú."

Anh cũng đâu biết được trưởng thôn chưa nói gì với chủ nhà đã đem nhà bán đi rồi.

"Tại sao cậu lại muốn chiếm nhà của tôi?"

Chú Khôn sững sờ một lúc, sau đó có chút kích động.

Tiêu Khôn Hoằng thấp giọng giải thích: "Cháu mua căn nhà trống về trang trí lại cho dễ ở khi đưa Thi Nhân về. Dù sao thì cháu cũng đưa theo rất nhiều người, nhà quá nhỏ thì ở không được. Cháu cũng không biết trưởng thôn tự ý quyết định bán nhà mà không được sự đồng ý của chú."

Việc này có chút lờ mờ, Tiêu Khôn Hoằng cũng không biết còn có chuyện như vậy.

"Tôi không đồng ý bán, nhưng khi tôi quay lại thì nó đã bị bán rồi."

Chú Khôn cảm thấy hơi khó chịu.

Dù sao thì nhiều năm rồi ông cũng không trở vể, đoán là người trong thôn tưởng không về nên đã tự làm chủ mà bán nhà.

"Chú Khôn, chú đừng lo, chúng cháu sẽ trả lại nhà cho chú. Chú cứ ở đấy dưỡng lão cho tốt, không cần đến căn gác xép bên kia nữa."

Thi Nhân nắm lấy tay ông cụ: "Sự việc này đã náo loạn như vậy, chú đừng buồn, nhà vẫn là của chú."

Chú Khôn vẫn còn có chút lờ mờ.

Không ngờ căn nhà là do mấy người Thi Nhân mua, còn người chủ đầu tư kia lại là chồng của Thi Nhân.

Hơn nữa, khi ông vừa đi tới, ông đã thấy rất nhiều người canh gác bên ngoài.

Có thể đoán rằng chồng của Thi Nhân khá giàu có.

Ông cụ buông đôi đũa xuống: "Hóa ra là mấy đứa, không sao cả, mua rồi thì cứ mua đi, ông là một ông già, giữ lại cũng vô dụng."

Nói đem cho Thi Nhân, ông cũng nghĩ thông rồi.

Dù sao thì hiện tại ông cũng chỉ là một lão già mà thôi.

"Lời này nói phải, chú dọn về nhà đi chú Khôn. Cháu chỉ về vài ngày mừng lễ năm mới thôi, bình thường đều làm việc bên ngoài. Nhà ở đây còn cần phải nhờ chú Khôn giúp cháu chăm sóc."

Ông cụ ngẩng đầu liếc nhìn cái sân, như thể ông đã trở lại trước đây.

Ông có chút nghẹn ngào, quay đầu lại lén lau nước mắt, sau đó cười nói: "Ăn cơm đi, đồ ăn sắp nguội rồi."

Chủ đề này cứ như thế được bỏ qua.

Lúc trước Thi Nhân muốn hỏi anh Ngô, bây giờ nhìn thấy chú Khôn thế này, cô không cất tiếng, sợ rằng mình sẽ làm tổn thương chú Khôn.

Sau bữa ăn, ba đứa nhỏ chạy quanh bếp chờ chim trĩ quay ra.

Bàn ăn ở đây được thu lại, đặt trà lên trên đó.

Thi Nhân nhìn chú Khôn: "Không gặp nhiều năm như vậy, chú sống có tốt không?"

Ông lão nhìn xuống ấm trà, chậm rãi nói: "Thằng Ngô vốn là dẫn chú đi ra ngoài hưởng phúc, nhưng công ty mà nó đến sau này đột nhiên nói nó phạm tội, tống nó vào tù."

"Rốt cuộc sao lại như thế, chú nói lại cẩn thận cho cháu nghe một chút."

Trong trí nhớ của Thi Nhân, anh Ngô là người ngay thẳng và tốt bụng, sao lại có thể làm chuyện phi pháp.

Điều này là không thể.

"Sau này chú đã hỏi nó, nó thừa nhận rồi, nói rằng mình phạm sai lầm."

Chú Khôn bỗng như già đi rất nhiều: "Lúc nào chú cũng thấy xấu hổ, không còn mặt mũi quay lại, mãi khi nghe tin sửa đường xong có ông chủ lớn đến đầu tư làm ăn thì chú mới nghĩ đến việc quay về, chết cũng muốn chết ở nhà."

Thi Nhân liếc nhìn Tiêu Khôn Hoằng, cô không biết phải nói gì bây giờ.

Cô không ngờ lại xảy ra biến cố lớn như vậy.

Chú Khôn bây giờ khác xưa nhiều, nhìn cực kì suy sút.

Lúc sau, Tiêu Khôn Hoằng mở miệng nói: "Có lẽ trong chuyện này có cái gì khuất tất. Nếu chú không phiền, cháu sẽ nhờ luật sư điều tra lại chuyện này. Chú nghĩ xem có ổn không?"

"Đúng vậy chú Khôn, nhỡ may anh Khôn đắc tội người khác, sợ liên lụy đến chú mới thừa nhận những điều đó mà không nói ra? Cháu tin anh Ngô không phải là người như vậy."

Sau khi Tiêu Khôn Hoằng nghe thấy hai chữ anh Ngô, anh vô thức liếc nhìn Thi Nhân, đúng là không dễ nghe.

Ông cụ có chút do dự, ông nhìn Tiêu Khôn Hoằng: "Sẽ không gây phiền toái cho cháu chứ?"

Nếu thật sự giống như lời Thi Nhân nói, đắc tội với người khác, rồi vợ chồng Thi Nhân nhận chuyện này, không biết liệu có đem đến phiền phức cho hai đứa chúng nó không?

"Sẽ không phiền phức."

Giọng điệu của Tiêu Khôn Hoằng rất bình tĩnh: "Ít nhất ở đây, cháu có thể làm được rất nhiều điều. Cho dù anh ta thực sự phạm sai lầm, cháu cũng có thể đưa anh ta ra ngoài."

Giọng điệu này khá tự tin.

Thi Nhân cũng gật đầu đồng ý: "Anh ấy làm được, chồng cháu rất lợi hại."

Tiêu Khôn Hoằng cong môi mỏng, nắm lấy tay của cô vợ nhỏ, quên đi, anh không cần so đo với cô vợ nhỏ thần kinh này làm gì.

Gọi anh Ngô thì cứ gọi anh Ngô đi.

Chú Khôn cuối cùng cũng gật đầu: "Nếu nó thực sự làm sai, đừng đưa nó ra, nó nên bị trừng phạt."

Tiêu Khôn Hoằng gật đầu: "Chờ bên cháu điều tra rõ ràng rồi mới nói. Chú cho cháu biết cụ thể thông tin và tên công ty, cháu sẽ nhờ trợ lý kiểm tra."

Ông cụ gật đầu nói từng chút một.

Lâu quá rồi, ông cụ không nhớ rõ, nói ngắt quãng mới xong thông tin.

Sau khi nói, trợ lý sắp xếp thông tin và gửi cho nhân viên của mình để điều tra.

Ông lão nhìn Thi Nhân: "Nhìn cháu vui vẻ như vậy chú cũng an tâm. Nếu bà ngoại ở trên trời có linh thiêng cũng sẽ cảm thấy vui vẻ."

"Vâng, cháu biết, cháu nhất định sẽ hạnh phúc, sẽ không làm cho mọi người thất vọng."

Hai người ngồi với nhau, nói rất nhiều về những chuyện khi Thi Nhân còn nhỏ.

Thi Nhân hơi ngượng ngùng, nhưng Tiêu Khôn Hoằng lại nghe một cách thích thú, hóa ra tính cách của tên nhóc thứ ba thực sự giống cô vợ nhỏ nhà anh.

Lúc còn nhỏ chẳng lẽ không giống nhau như đúc?

Cuối cùng thì món chim trĩ nướng cũng đã chín, mọi người cùng chia nhau  ăn.

Thi Nhân cắn một miếng, sau đó nheo mắt cười: "Thật sự là lâu rồi cháu mới được nếm thử mùi vị này."

Cảm giác lâu ngày không gặp.

Tiêu Khôn Hoằng cũng cắn một miếng, cau mày, có mùi lá nguyệt quế.

Lúc này Mạc Tử Tây mới kinh ngạc nói: "Hương vị này, mùi vị này rất quen thuộc, ông dùng lá nguyệt quế sao?"

Chú Khôn gật đầu: "Dùng lá nguyệt quế mới ngon."

Mạc Tử Tây đã xem xét kỹ hơn các thành phần được sử dụng trong món chim trĩ quay, cũng như thời gian nướng. Đây rõ ràng là một phiên bản cải tiến của món gà quay ở nước Singapo.

Điều quan trọng nhất của món ăn này được xử lý bằng lá nguyệt quế.

Nếu không xử lý đúng cách sẽ trở nên kém ngon, người xử lý món chim trĩ này trước đây phải là người nước Singapo, nếu không thì không thể nấu được món lá nguyệt quế thuần thục như vậy.

Theo bản năng cô mở miệng nói: "Ông à, ông đã từng đến nước Singapore chưa?"

Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận