Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tổng Tài Truy Thê: 36 Kế Chưa Đủ - Tiêu Khôn Hoằng - Thi Nhân

"Chú Khôn, anh ấy là chồng của cháu, là người đáng tin cậy."

Thi Nhân không định để Tiêu Khôn Hoằng ra ngoài. Chuyện gì của cô, Tiêu Khôn Hoằng cũng đều biết.

Lúc này, Diệp Tranh mới mở miệng: "Tôi cho người tránh đi một chút, mọi người cứ nói đi."

Rất nhanh trong phòng chỉ còn lại ba người bọn họ.

Thi Nhân ngồi ở bên giường: "Chú Khôn, đến cùng là chú muốn nói với cháu chuyện gì, có phải là có liên quan tới bà ngoại đúng không?"

"Cháu biết sao?"

Chú Khôn kinh ngạc nhìn cô, không nên như thế, Thi Nhân không nên biết chuyện gì mới đúng.

"Chuyện gì cháu cũng không biết, nhưng mà cháu có chút nghi ngờ không biết bà ngoại có phải là người nước Singapo hay không?"

"Ừ, bà ấy như vậy."

Chú Khôn tựa đầu vào gối, chậm rãi nói: "Bà ngoại của cháu thật ra là được ông ngoại cháu nhặt được ở bên ngoài, lúc đó bà ấy là một cô gái phương Đông tránh Tây, suýt chút nữa thì bị bọn buôn người mang đi, là được ông ngoại cháu cứu trở về. Sau đó thì đi theo ông ngoại cháu tới nơi này của chúng ta, yên ổn lập gia đình."

"Vậy tại sao bà ngoại, bà ấy phải rời xa quê hương?"

Thi Nhân đã nghe nói qua, trước kia bà ngoại là bé gái mồ côi, đi theo ông ngoại bọn họ sang bên này.

"Chuyện này chú cũng không rõ, nhưng mà chú vẫn biết có người luôn tìm kiếm bà ấy, bọn họ đều không phải hạng người tốt lành gì. Cho nên chú và ông ngoại cháu đều giữ kín miệng, không hề nhắc qua những việc này, sau đó bình an vô sự trong nhiều năm. Mãi cho đến khi có một người bán hàng rong đi vào trấn nhỏ, đưa cái lá thơm kia tới."

"Sau đó thì sao?"

"Sau đó chúng ta đã phát hiện ra người bán hàng rong đó có vấn đề, cho nên chúng ta dứt khoát một là không làm, hai là đã làm thì phải làm cho xong, giết chết người bán hàng rong đó, thi thể cũng ném xuống vách núi phía dưới."

Thi Nhân khiếp sợ nhìn vào chú Khôn, vậy mà bọn họ lại giết chết người bán hàng rong đó?

Ông lão thở dài: "Sau khi người bán hàng rong chết, vẫn luôn có người đi dạo ở trên núi này, chúng ta liền đoán là đến tìm bà ngoại cháu. Nhưng lúc đó trấn nhỏ đóng kín, chúng ta đã giúp bà ngoại cháu làm giả một thân phận vô cùng bi thảm, nói người trong nhà đến bắt bà ấy trở về. Sau đó mọi người giúp đỡ cùng nhau giấu đi."

Chú Khôn nhìn vào Thi Nhân: "Sau đó rốt cuộc cũng không có người đến nữa, qua mấy chục năm, cháu cũng ra đời, chú cũng đi theo con trai ra ngoài sinh sống. Nhưng anh Ngô của cháu bỗng nhiên xảy ra chuyện, sau đó nó gọi cho chú nói đời này sẽ không cần về nhà, đến giờ chú cũng không rõ vì cái gì."

"Nhưng chú cũng dựa vào lời nói của anh Ngô vẫn luôn không trở về."

"Đúng, mãi cho đến lần này chú mới nản lòng thoái chí trở về, nhà ở cũng đã bị bán, chú nghĩ đến sân của mọi người cũng bị mất. Chú ở lại trong gác xép hoang phế, thỉnh thoảng lên núi đi săn để sinh sống, trước đây mấy ngày, có một người trẻ tuổi tìm tới chú, định nghe ngóng chuyện của bà ngoại cháu."

Chú Khôn thần sắc trở nên lạnh lùng: "Lúc ấy chú liền thấy không thích hợp, người trẻ tuổi kia thế mà lại cầm ảnh chụp lúc còn trẻ của bà ngoại cháu đến đây hỏi. Phải biết rằng bà ngoại cháu xưa nay không chụp ảnh, cái này nhất định là ảnh đã được chụp từ trước." Nếu là ảnh chụp lúc trước, như vậy nhất định sẽ có vấn đề.

"Người trẻ tuổi kia ở đâu? Là người ở trong thôn sao?"

Tiêu Khôn Hoằng lập tức mở miệng, nếu như thời gian còn sớm, người này hẳn là vẫn chưa rời đi.

"Không phải là người trong thôn, là du khách, anh ta ở lại sau nhà của trưởng thôn, có một cây đại thụ bên cạnh căn phòng, bây giờ đã trở thành khách sạn."

Tiêu Khôn Hoằng nghiêng người nhìn sang gọi điện thoại cho trợ lý: “Cậu lập tức mang người, đi đến đằng sau nhà của trưởng thôn có cây đại thụ bên cạnh khách sạn, tìm một phái đoàn có người trẻ tuổi."

"Vâng, thưa cậu chủ."

Trợ lý mang theo hai người vội vã rời đi.

Thi Nhân cũng cảm thấy thật bất ngờ: "Đến tột cùng là ai, lại có được ảnh chụp của bà ngoại, mà cháu cũng không có."

Tiêu Khôn Hoằng trấn an Thi Nhân một chút, sau đó nhìn sang ông lão: "Chú nói tiếp đi."

"Chú cảm thấy không thích hợp, nên đương nhiên không nói cho cậu ta biết sự thật, người trẻ tuổi này mỗi ngày đều tới tìm chú, còn cầm rất nhiều tiền muốn mua chuộc chú. Chú cảm thấy rất phiền, mới vào trong núi đi săn, định tránh đi một chút, sau đó lúc chú xuống núi liền gặp các người đến tảo mộ."

Giọng nói của người đàn ông đầy băng lãnh: "Cho nên công kích chú nhất định là người trẻ tuổi kia."

"Không phải, là một người mà chú chưa từng thấy qua. Người trẻ tuổi đi theo đoàn rất lớn, cũng không khác cháu lắm, bên người còn có vệ sĩ."

"Hẳn là thủ hạ của anh ta không sai được."

Thi Nhân tức giận không nhịn được, lại dám trực tiếp động thủ với ông lão, thực sự quá đáng!

"Thi Nhân, bọn họ không phải là người tốt lành gì, bà ngoại của cháu cũng đã qua đời, mà vẫn luôn có người tìm kiếm tung tích của bà ấy. Nhất định là có mục đích gì rồi, các cháu đi nhanh lên, đi nhanh lên đi. Chú cũng không nên trở về, không nên trở về như vậy."

Chú Khôn rơi vào tự trách ở trong lòng.

Lúc này, Tiêu Khôn Hoằng mới mở miệng: "Vì cái gì mà con của chú khuyên chú không nên quay lại, chẳng lẽ anh ta đã sớm biết?"

Chú Khôn sửng sốt: "Chú cũng không rõ lắm, cũng không biết có liên quan tới nó hay không nữa."

Đầu óc của Thi Nhân cũng có chút rối loạn.

Đến tột cùng là cái gì vậy, bà ngoại đã qua đời rồi mà vẫn còn muốn tìm kiếm!

Trước kia khi bà ngoại còn sống, chẳng phải là đã chịu rất nhiều khổ cực sao?

Tiêu Khôn Hoằng đi đến trước mặt ông ấy: "Chú Khôn, tất cả những chuyện có liên quan tới bà ngoại cháu, chú nhất định phải nói ra không sót một chữ, nếu không Thi Nhân cũng sẽ gặp nguy hiểm. Cháu muốn biết chân tướng, mới có thể bảo vệ tốt cho cô ấy."

Tròng mắt ông lão trở nên xoắn suýt.

Thi Nhân lôi kéo tay của ông lão: "Không sao, anh ấy đáng để tín nhiệm. Chú cũng nhìn thấy rồi đấy, bên cạnh anh ấy còn mang theo nhiều vệ sĩ như vậy, còn có bác sĩ, đoàn người đi theo không thể ít hơn so với người trẻ tuổi kia được."

"Hơn nữa tối hôm qua, cũng có người ý đồ muốn tới mang chú đi, nhưng đã bị người của cháu cản lại."

Tiêu Khôn Hoằng biết ông lão cảm thấy lo lắng, nhưng bây giờ phải tranh thủ thời gian, không thể kéo dài được.

"Được rồi, chú sẽ nói cho các cháu biết."

Chú Khôn nhìn vào Thi Nhân: "Trong tay bà ngoại cháu có một món đồ, bọn họ đều đang tìm vật đó."

"Thứ gì vậy ạ?"

"Cụ thể thì chú cũng không rõ ràng, chỉ có ông ngoại cháu mới có thể biết rõ được."

Tiêu Khôn Hoằng híp mắt: "Đồ vật đó ở đâu?"

"Đồ vật đó ở nơi mà chỉ có mình chú biết. Đó là đồ vật do ông ngoại cháu cất giữ, sau khi ông ấy qua đời, thì giao cho chú."

Chú Khôn thở dài: "Chú cũng không biết vật đó là cái gì, không biết có mang đến phiền phức cho mẹ con cháu hay không, cho nên chú cũng không nói cho mẹ cháu biết chuyện này. Chú chỉ nghĩ đến cũng đã thấy nguy hiểm, vậy nên cứ giấu đi vĩnh viễn là tốt nhất."

Thi Nhân hốc mắt hồng hồng, cô biết đây đều là vì bảo vệ cho mình.

Cô nghẹn ngào nói: "Cảm ơn chú, nhưng bây giờ không cần lo lắng, cháu sẽ đích thân điều tra rõ ràng chuyện này."

"Thi Nhân, những chuyện liên quan tới bà ngoại của cháu, chỉ chút đó thôi. Chú già rồi, không thể bảo vệ được cháu nữa."

Tiêu Khôn Hoằng kiên định trả lời: "Cô ấy bây giờ đã có cháu."

Ông lão nhìn anh một cái, người trẻ tuổi này nhìn kỹ cũng không phải là một nhân vật đơn giản, có anh chăm sóc cho Thi Nhân, thì ông cũng yên tâm rồi.

Lúc này, trợ lý mới trở về.

Tiêu Khôn Hoằng để cho anh ta tiến vào: "Đã tìm được chưa?"

Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận