“Còn ai nữa?”
Ông cụ ngẩng đầu nói: “Còn có thôn trưởng! Hẳn là ông ta cũng nhớ rõ.”
Thi Nhân và Tiêu Khôn Hoằng liếc nhau một cái: “Nhà trưởng thôn.”
Trợ lý cũng hiểu ra, lập tức dẫn người đi.
Thi Nhân nhìn chú Khôn: “Bà ngoại cháu khiến chú gặp nhiều phiền phức quá, cháu xin lỗi.”
“Đứa bé ngốc, bà ngoại của cháu là bạn của chú mà, cũng là chị em tốt của vợ chú. Chú làm như vậy là vì lời hứa của chú thôi, không cần cháu phải xin lỗi đâu.”
Chú Khôn xoa xoa đầu Thi Nhân, nở nụ cười nhẹ nhàng.
Bây giờ cuối cùng cũng tốt hơn rồi, chí ít là chồng của Thi Nhân có thể bảo vệ cho con bé.
Tiêu Khôn Hoằng mở miệng nói: “Di vật của bà ngoại ở đâu?”
Hiện tại rõ ràng là người đứng sau tất cả chuyện này đang tìm thứ này. Nếu như lợi dụng thứ này, thì có phải là sẽ dụ được người phía sau lộ mặt ra không?
Chú Khôn chần chờ một chút, nói: “Thứ đó để chú đưa xuống phần mộ đi thôi. Chú không muốn thứ đó mang đến phiền phức cho hai đứa. Đám người kia còn đang ẩn nấp trong bóng tối, mà hai đứa cũng có con rồi nữa.”
Ông ấy không muốn thứ đó sẽ làm xáo trộn cuộc sống của đôi vợ chồng trẻ này.
Bây giờ ông ấy rất hối hận, đáng lẽ ông ấy nên nghe lời của con mình, không nên trở về nơi này.
Bây giờ đến cả Thi Nhân cũng bị cuốn vào rồi.
“Chú Khôn, bây giờ coi như chú không đưa cho cháu, thì đối phương cũng sẽ cảm thấy là chú nói cho bọn cháu biết thôi. Đến thế này rồi cháu cũng không thể nào không quan tâm được, dù sao cũng là chuyện của bà ngoại cháu.”
Tiêu Khôn Hoằng đứng ở bên cạnh Thi Nhân nói: “Chú Khôn, cháu cam đoan với chú là sẽ bảo vệ cô ấy thật tốt. Đã rơi vào thế bị động rồi, không bằng cứ tự chuyển thành chủ động thì hơn.”
Chỉ cần có gì đó trong tay, đối phương sẽ sợ bứt dây động rừng.
Chú Khôn chậm rãi nhắm mắt lại: “Để chú suy nghĩ lại một chút.”
“Được, cháu cũng không ép chú. Bác sĩ đã kiểm tra thân thể cho chú, nói chú bị cao huyết áp. Sau này nhớ phải để ý đến cơ thể mình hơn, không thể uống rượu, cũng không thể ăn quá nhiều thịt cá.”
“Cơ thể của chú, chú biết mà, không sao đâu.”
“Đơn thuốc của chú đã kê xong rồi, phải uống thuốc đúng giờ. Ở đây có bác sĩ, lúc nào cũng có thể khám cho chú.”
Chú Khôn nhìn thấy sự thay đổi này, không thể không thán phục tài lực của chồng của Thi Nhân.
Chẳng bao lâu sau, trợ lý vội vàng trở lại trong nhà, vệ sĩ đi theo phía sau đang dìu một người đàn ông máu me đầy người tiến đến, đi vào gian phòng bên cạnh.
Thi Nhân đi tới hỏi: “Sao rồi?”
“Lúc chúng tôi tới nhà trưởng thôn, ông ấy bị cột trong phòng, trên người có nhiều vết thương, rõ ràng là có người đã dùng cực hình, thủ đoạn cực kì tàn nhẫn. May mà chúng tôi đến kịp, người vẫn còn sống.”
Thi Nhân che miệng, nhớ tới dáng vẻ thê thảm vừa rồi của trưởng thôn.
Nếu như đêm qua vệ sĩ của Tiêu Khôn Hoằng không đi cùng, thì bây giờ người bị như vậy chính là chú Khôn.
Đám người đó rốt cuộc là muốn làm gì?
Tiêu Khôn Hoằng ôm Thi Nhân: “Đừng sợ, có anh.”
“Em nghĩ mà thấy sợ, rất lo lắng.”
Thi Nhân cảm thấy có một loại nguy hiểm không biết tên đang dần dần tiến tới, nhưng cô lại chẳng biết gì cả.
Tiêu Khôn Hoằng nhìn trợ lý: “Báo cảnh sát.”
Lúc này, ở một thị trấn nhỏ xa xôi, anh chỉ mang theo vài người, đủ để bảo vệ sự an toàn cho bọn họ mà thôi.
Cái người trẻ tuổi kia đành giao cho cảnh sát điều tra vậy.
“Thi Nhân, có chuyện gì xảy ra vậy? Trưởng thôn sao rồi?”
Chú Khôn ở trong phòng, nhưng vẫn nghe được bên ngoài có tiếng động.
Thi Nhân đi vào phòng, vành mắt đỏ hoe trả lời: “Đối phương tìm tới tận cửa, thôn trưởng bị thương, bác sĩ đang kiểm tra cho ông ấy.”
“Sao lại thế? Có bị thương nghiêm trọng không?”
Chú Khôn ngồi dậy muốn xuống giường, nhưng Tiêu Khôn Hoằng đã đưa tay ra đỡ: “Bác sĩ đang kiểm tra, chú qua đó cũng không làm gì được.”
“Nhưng mà ông Lý là vì chú, nếu như không nhờ ông ấy, thì bây giờ người bị thương hẳn là chú mới đúng.”
Tiêu Khôn Hoằng đỡ ông cụ ngồi lại lên giường, nghiêm túc nói: “Cho nên bây giờ chú nhất định phải dẫn bọn cháu đi tìm thứ kia. Nếu không, người gặp nạn tiếp theo không phải chú, mà là Thi Nhân.”
Anh tuyệt đối sẽ không để cho Thi Nhân bị thương.
Cũng sẽ tuyệt đối không để cho cô rơi vào cảnh nguy hiểm.
Chú Khôn bất lực tựa vào đầu giường, lẩm bẩm: “Thứ đó ở ngay dưới gốc cây mai vàng trồng trước cửa phòng Thi Nhân, trong một cái hộp đá.”
Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất.
Thứ đó vẫn luôn được giấu trong sân.
Tiêu Khôn Hoằng đi thẳng sang sân bên cạnh, dẫn theo người đào hết cả cái sân lên. Chỉ một lúc sau bọn họ đã đào được một cái hộp đá, thể tích khá lớn.
Diệp Tranh nhìn thoáng qua cái hộp: “Trong này có chứa cái gì vậy?”
“Mở ra là biết.”
Hộp đá được đóng rất chặt, giống như là đổ cả bê tông vào, không có bất kì khe hở nào.
Không biết bên trong là cái gì nên Tiêu Khôn Hoằng không dám dùng sức mạnh.
Anh lau cái hộp thật sạch, cầm sang sân bên cạnh, đặt ở trước mặt chú Khôn.
“Là cái này sao?”
“Đúng, chính là nó.”
Chú Khôn nhìn cái hộp kia, bỗng nhiên hoài niệm. Chú nói: “Cái hộp đá này dùng cách đóng kín của quan tài cổ, trong cùng là lớp hộp gỗ, bên ngoài bọc một lớp gạo nếp. cuối cùng mới dùng xi măng để dán kín lại.”
Diệp Tranh nhíu mày: “Bị bịt kín như vậy, chẳng lẽ đồ vật bên trong không thể tiếp xúc với không khí? Nhưng điều kiện nơi này không tốt, lỡ như bỏ ra rồi bị oxi hóa thì làm sao bây giờ?”
“Không đến mức ấy. Lúc trước bọn chú chỉ làm vậy để đề phòng đất ẩm mà đồ bị hỏng thôi.”
Chú Khôn nhìn cái hộp đá, nói: “Phải nghĩ biện pháp mở ra, lúc trước cũng không để lại chỗ nào có thể mở được cả.”
Diệp Tranh suy nghĩ một lát, sau đó cầm hộp đá sang sân bên kia, tìm một dụng cụ cắt gọt nào đó để mở hộp.
Đây là biện pháp nhanh nhất.
Sau khi mở được hộp đá ra, quả nhiên bên trong có một cái hộp gỗ khác nữa, công nghệ có vẻ không tệ.
Trong hộp gỗ còn có một hộp gỗ khác, từng hộp từng hộp bao lấy nhau, không biết bên trong còn có cái gì nữa.
Chỉ có điều, bây giờ hộp gỗ bên trong đã có thể lấy ra.
Diệp Tranh không tự mở ra, mà cầm tới gian phòng của chú Khôn, để lên bàn: “Xem ra được bảo tồn tương đối hoàn hảo.”
Chú Khôn nhìn Thi Nhân: “Cháu lấy đồ bên trong ra, nó được bọc bằng da trâu đấy.”
“Vâng.” Thi Nhân làm theo.
Sau khi mở hộp ra, quả nhiên bên trong có một cuộn giấy da trâu, bên ngoài còn được bọc bằng một lớp dầu.
Thời gian quá lâu, nên mùi có hơi khó ngửi.
Thi Nhân mở tờ giấy da trâu ra, bên trong là một quyển sách?
Đồng thời, giấy của quyển sách đó cũng là giấy da trâu!
Cô kinh ngạc nhìn chú Khôn: “Bọn họ muốn tìm thứ này ư?”
“Không sai, đây chính là đồ mà bà ngoại cháu mang tới.”
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!