Thi Nhân bước vào phòng, nhìn ba đứa nhỏ: "Ông nội đi nghỉ rồi, các con mau nói chào tạm biệt ông nội đi?"
"Tạm biệt, ông nội."
Bọn trẻ đồng thanh vẫy tay rồi ngoan ngoãn rời khỏi phòng.
Chú Khôn cười nói: "Không ngờ đứa nhỏ lại là sinh ba, còn tưởng đứa thứ ba sinh sau chứ."
Xét cho cùng, đứa út trông nhỏ hơn một chút so với các anh trai của mình.
Cuối cùng, vừa rồi ông chỉ hỏi một câu là phát hiện ra bọn họ là sinh ba.
Thi Nhân cười và nói, "Con đã rất ngạc nhiên khi lần đầu biết là sinh ba."
"Lần đầu tiên sinh con có vất vả lắm không?"
"Dạ có một chút, nhưng bây giờ nhìn lại, tất cả đều xứng đáng."
Tiêu Khôn Hoằng ở bên cạnh cảm thấy rất áy náy, mỗi lần nghĩ đến chuyện này, anh đều biết mình làm không tốt.
Thi Nhân chủ động nói: "Bây giờ nói chuyện chính sự đi, chú Khôn, trưởng thôn mới thức dậy và muốn gặp chúng ta. Đi lại không thuận tiện lắm, nên đã gọi bằng video call."
"Ừ."
Chú Khôn hoàn toàn không hiểu những điều này, nhưng chú tin những gì Thi Nhân nói.
Trợ lý mang theo một máy tính và kết nối trực tiếp với call video.
Trưởng thôn đang dựa vào đầu giường, bên cạnh có mấy thứ thiết bị và băng gạc.
"Ông Lý, ông có khỏe không?"
"Không sao, không chết được."
Trưởng thôn yếu ớt nói: "Tôi, tóm lại tôi, khụ khụ khụ."
Tuy nhiên, tình trạng của trưởng thôn rõ ràng là không tốt lắm, và ông ấy nói chuyện có chút khó khăn.
Thi Nhân theo bản năng mở miệng nói: "Có ai đó đang giữ bức ảnh của bà cháu và yêu cầu ông xác định nó đúng không?"
"Chính xác."
Trưởng thôn vội vàng gật đầu: "Còn mang theo tiền, khụ."
"Mang theo tiền hối lộ ông, nhưng cuối cùng ông không nói, bên đối phương tới ép hỏi ông, đúng không?"
"Đúng."
Trưởng thôn hít một hơi nhìn Thi Nhân: "Tôi, khụ khụ, thực sự xin lỗi cháu."
"Ông Lý, ông tại sao lại nói ra chứ, tại sao lại nói ra chứ!"
Chú Khôn hơi có chút kích động.
Làm sao lại nói người khác biết ai là người trong bức ảnh chứ!
"Bọn họ, bọn họ dùng cháu trai uy hiếp tôi, tôi có lỗi với mọi người."
Trưởng thôn cũng rất áy náy, nhưng nếu lúc đó ông không nói gì thì cháu ông sẽ gặp nạn.
Ông ấy rất sợ.
Người thanh niên nhìn anh tuấn nhưng rất tàn nhẫn.
Thi Nhân nhanh chóng xoa dịu chú Khôn, cô nhìn trưởng thôn: "Cứ nói đi, gia đình ông không sao là tốt rồi. Nhưng ông còn nhớ người trẻ tuổi kia hỏi gì không?"
Con người thật ích kỷ.
Trưởng thôn bị thương như thế này, có thể thấy, trưởng thôn lúc đầu không nói gì, nhưng cuối cùng suýt nữa thì chết, còn đem đứa nhỏ ra dọa.
Thế là đủ rồi.
Trưởng thôn và chú Khôn đã làm nhiều rồi, còn lại cứ để cô lo.
"Tôi nói, đó là bà ngoại của cháu, khụ khụ, sau đó cậu ta hỏi bà ngoại của cháu có giấu diếm cái gì không. Nhưng tôi thật sự không biết."
Người duy nhất biết là ông Khôn.
Thi Nhân hiểu toàn bộ sự việc, đối phương chỉ biết bà ngoại là ai chứ anh ta không biết rõ về quyển sách.
Có vẻ như mọi chuyện thực sự rất nghiêm trọng.
Tiêu Khôn Hoằng nhìn trưởng thôn đối diện video: "Sau đó, đối phương còn hỏi cái gì khác nữa không?"
"Chỉ hỏi cái này, không có gì khác."
Trưởng thôn nói rất yếu, ông ấy khăng khăng muốn gặp chú Khôn và Thi Nhân, chỉ để nói với họ về chuyện này và để cảnh báo họ phải cẩn thận.
Anh không ngờ rằng sau bao nhiêu năm, lại còn có người hỏi về chuyện này.
Khi đó, trưởng thôn chắc cũng suy nghĩ, thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện.
Bây giờ Thi Nhân đã trở về quê hương của mình, lấy một người chồng giàu có, và giúp thị trấn trở nên giàu có, bất kể thế nào, Thi Nhân không thể gây rắc rối cho họ được.
Chỉ là không ngờ đối phương lại ra tay tàn nhẫn như vậy, suýt chút nữa thì ông đã chết.
Mà bà ngoại của Thi Nhân là người nào!
Lúc đầu, ông nghĩ bà ngoại của Thi Nhân nhà nghèo và bị bán cho những kẻ buôn người để đổi lấy tiền, vì vậy bọn họ mới giấu giếm, nhưng bây giờ có vẻ như không phải vậy.
Thi Nhân nhìn trưởng thôn và nói: "Ông trước nghỉ ngơi cho khỏe đi, chuyện về sau để cháu lo."
"Thi Nhân, cháu tôi vẫn còn nhỏ, tôi thật xin lỗi cháu."
"Cháu biết nếu như ông nói sớm hơn thì ông đã không bị thương nặng như vậy. Ông đã cố gắng hết sức rồi. Về chuyện gia đình, chúng cháu sẽ cử người đến xem xét. Ông cũng đừng quá lo lắng."
Trưởng thôn lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Dù lúc đầu không nói nhưng cuối cùng ông ấy cũng nói ra như một biện pháp cuối cùng.
Dù có giải thích thế nào đi nữa thì cũng coi như xin lỗi Thi Nhân.
Sau khi tắt video, Thi Nhân nhìn chú Khôn: "Chú cũng nghỉ ngơi cho khỏe đi."
"Thi Nhân, chú không biết thứ này là phúc hay là họa nữa, cho nên cháu phải cẩn thận."
Chú Khôn rất lo lắng.
Trưởng thôn bị nhóm người đánh trọng thương, nếu biết trong tay Thi Nhân có thứ gì đó, không biết chúng sẽ làm ra chuyện nguy hiểm gì.
"Cháu biết rồi , chú nghỉ ngơi trước đi."
Sau khi trấn an chú Khôn, cô liền rời phòng với Tiêu Khôn Hoằng.
Cô đang đứng ở ngoài sân, gió thổi lạnh, trong đầu suy nghĩ không biết nên làm gì mới tốt.
"Đi ra ngoài một chút đi."
Tiêu Khôn Hoằng nắm tay cô, hai người cùng nhau rời sân đi về phía con hẻm nhỏ.
Thi Nhân nhìn cảnh vật hai bên ngõ, từ khi ở đây cô còn chưa kịp nhìn kỹ thì đã xảy ra chuyện chú Khôn làm cô không ứng phó kịp.
Chuyện của bà ngoại, cô còn chưa kịp điều tra rõ ràng thì đã xảy ra nhiều chuyện như vậy rồi.
Cô chỉ định trở lại thăm nơi bà ngoại ở.
Nhưng không ngờ lại vạch trần nhiều chuyện bí mật trong quá khứ như vậy, hơn nữa còn có người đang đi tìm bà ngoại, mà cũng không phải người tốt lành gì.
Trên người bà ngoại rốt cuộc là cất giấu bí mật gì?
Cả hai đang đi chậm rãi trên đường, và có một số khách du lịch xung quanh đang chụp ảnh.
Tuy nhiên, Tiêu Khôn Hoằng khi xuất hiện luôn thu hút sự chú ý của rất nhiều cô gái, dù sao thì ngoại hình và khí chất cũng quá tốt, anh mặc một chiếc áo khoác len màu đen, giống như một người mẫu đi trên sàn catwalk.
Tiêu Khôn Hoằng hoàn toàn không để ý đến ánh mắt xung quanh, chỉ nhìn thấy bên đường có một chỗ bán khoai lang nướng.
Người đàn ông sải bước đi tới: "Khoai lang nướng đây."
"Anh này."
Tiêu Khôn Hoằng cầm khoai lang nướng trong lòng bàn tay rộng và đi đến chỗ Thi Nhân: "Ăn thử đi."
"Được."
Thi Nhân cầm lấy củ khoai lang bẻ ra, cắn một miếng: "Rất ngọt."
Hai người đi đến một con hẻm ít người, đứng ở đây ăn xong khoai lang, Tiêu Khôn Hoằng lấy khăn ướt lau tay.
Xung quanh rất yên tĩnh, tựa như không có một tiếng động, nếu cẩn thận nghe thì có thể nghe thấy tiếng người nói chuyện, nhưng lại không nghe rõ.
Thi Nhân cười và nói: "Lâu rồi không ở trong hoàn cảnh yên tĩnh thế này."
"Ừ, qua tết rồi về."
"Chắc chắn rồi, không thể vì những chuyện này mà sợ hãi trở về. Hơn nữa, thân thể của chú Khôn không tốt lắm, em muốn ở lại thêm vài ngày."
Tiêu Khôn Hoằng nắm lấy tay cô vợ nhỏ đút vào túi quần áo để sưởi ấm, hai người đứng phía sau không nói tiếng nào.
Nhưng cho dù vậy họ cũng không thấy nhàm chán.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!