Mạc Tử Tây vừa nói liền khiến hai tên đàn ông liếc qua.
Thi Nhân dừng một chút, nói: “Anh ta tên là Cố Văn Trình, là bên hợp tác của nước Singapore, còn những chuyện khác tôi cũng không rõ lắm.”
Vốn cũng không quá quen.
“ Con trai nước Singapore à, khó trách lại đẹp như vậy.”
Mạc Tử Tây nhìn thoáng qua bức ảnh kia, nhưng mà nếu như là người nước Singapo, lại cùng nghề mà lại đẹp trai như vậy, không thể nào cô lại không biết chứ?
Cảm giác dáng vẻ này hơi kì quái.
Giây sau, Diệp Tranh liền lấy máy ảnh xóa ảnh: “ Mặc kệ anh ta là ai, máy ảnh của ông đây không lưu hình con trai.”
Cũng chỉ là một tên mặt trắng mà thôi, anh ta đẹp trai thì sao chứ?
Mạc Tử Tây lập tức xù lông: “Diệp Tranh, anh điên rồi, anh trả anh ấy lại đây cho em.”
“Anh đang ở trước mặt này, muốn cái gì liền có cái đó, em còn muốn đàn ông nào nữa?”
Hai người đuổi theo nhau chạy ra ngoài.
Thi Nhân lắc đầu, thật sự là một đôi oan gia.
Cô nhìn Tiêu Khôn Hoằng: “Anh cũng ghen à?”
Người đàn ông chọc chọc mũi cô: “Anh keo kiệt như vậy à?”
Đương nhiên rồi!
Nhưng mà Thi Nhân sao có thể nói ra chứ, cô cười tủm tỉm trả lời: “Tất nhiên là anh không nhỏ mọn như vậy rồi.”
Hai người liếc nhau, vứt chuyện này qua sau đầu.
Tiêu Khôn Hoằng mở miệng: “Vậy quyển sách kia, em xem chưa?”
“Chưa từng.”
Nhẹ lắc đầu, không biết vì sao hiện tại cô không muốn xem.
Nếu như thật sự giống như mình nghĩ thì cô phải đối mặt với Mạc Tử Tây thế nào đây?
Tiêu Khôn Hoằng không nói gì, việc này cô liền tự mình quyết định.
Mấy ngày nữa sẽ là năm mới, không khí ở trấn nhỏ này vô cùng tốt.
----
Cố Văn Trình về An Thành, anh ta cảm thấy lần đến Việt Nam này thật sự là một chuyến đi không tồi.
“Thưa anh, người của nhà họ Mạc đuổi theo không bỏ.”
“Dẫn họ rời đi trước đi, hiện tại chúng ta tới bệnh viện đưa người đó đi.”
Lần này anh ta đến Việt Nam chính là muốn tự mình nhìn thấy hai vợ chồng của tập đoàn Quang Vũ, tận mắt nhìn bọn họ xem rốt cuộc là người như thế nào, sau đó thuận tiện mang Tiêu Đào Hy về.
Nhưng mà ai ngờ rằng còn thu được nguồn lợi khác.
Nguồn lợi khác thu được này khiến cho anh ta vừa khiếp sợ vừa hưng phấn!
Anh ta không kịp chờ muốn đi về.
Lần này Cố Văn Trình dẫn người xông vào bệnh viện, dùng tốc độ nhanh nhất xông lên tầng cao nhất, vệ sĩ ở bên ngoài bị ngăn cản không tiến vào được.
Cố Văn Trình bước từng bước vào, dùng sức đẩy cửa ra, lại phát hiện bên trong không có một ai!
Tình huống gì đây?
Tấm mắt lợi hại của anh ta quét một vòng, anh ta sờ giường, vẫn còn hơi ấm, chứng tỏ người vừa mới rời đi không lâu.
Căn cứ vào tư liệu điều tra được, Tiêu Đào Hy đã ở bệnh viện tâm thần này rất nhiều năm rồi, một cô gái không có năng lực tự sinh hoạt thì sao biết bỏ trốn đây?
Thật sự thú vị.
Cố Văn Trình lạnh lùng nói: “Ra ngoài tìm.”
Một cô gái có thể chạy bao xa?
Căn phòng trở nên im lặng, bên ngoài truyền tới âm thanh đánh nhau, còn có tiếng súng.
Rõ ràng người của Tiêu Khôn Hoằng đã phát hiện đang đuổi tới chỗ này, thời gian của anh ta không còn nhiều lắm.
Ánh mắt Cố Văn Trình trở nên lạnh lẽo, đứng ở tại chỗ, bóng dáng kéo thật dài.
Anh ta bỗng nhiên nhìn về một chỗ nọ, bước từng bước qua đó, dừng lại ở bức màn trước mặt, ngón tay thon dài của anh ta nắm bức màn giật ra, gương mặt trắng bệch của cô gái xuất hiện, cặp mắt tối đen lại tĩnh lặng.
“Đi chết đi, đồ khốn!”
Tiêu Đào Hy cầm một thứ trong tay đâm về phía người Cố Văn Trình, nhất thời bị điện giật, sắc mặt anh ta trở nên tối đen, bóp cổ cô ta: “Muốn chết!”
“Kẻ đáng chết là mày!”
Tiêu Đào Hy đá một cước về phía bụng anh ta, lần này anh ta kêu lên một tiếng đau đớn cuối cùng ngã xuống đất, sắc mặt âm trầm, đáng sợ, con đàn bà này lại dám ra tay!
Đồ đàn bà chết tiệt!
“Nói, là kẻ nào sai mày tới giết tao?’
Tiêu Đào Hy tát anh ta một cái: “Nói, không thì sẽ giết mày!”
Đây là lần đầu tiên Cố Văn Trình bị người uy hiếp như này.
Một con đàn bà thần kinh mà có thể làm ra chuyện khiến cho người ta không ngờ tới như này, thật đáng hận!
Tuy rằng anh ta đồng ý yêu cầu đưa người về nhưng cũng không nói là người đã chết hay là còn sống trở về!
Anh ta hiện tại muốn giết chết cô!
“Nói chuyện!”
Tiêu Đào Hy siết cằm anh ta, từ trên cao nhìn xuống: “Nói! Nếu không tao thiến mày thành thái giám!”
Nói xong, dao găm trong tay Tiêu Đào Hy gạt dây lưng của Cố Văn Trình, kéo quần lót của Cố Văn Trình uy hiếp hắn!
Một trận gió lạnh thổi tới bụng, sắc mặt hắn đen lại – tôn nghiêm của đàn ông đã bị sỉ nhục.
Đệt! Đồ đàn bà thần kinh này.
Cố Văn Trình không nhịn được chửi tục, mắt đen híp lại, sau đó dần mất đi ý thức, anh ta nhất định phải giết ả đàn bà này!!
Tuyệt đối không bỏ qua cho ả ta!
Sau khi Tiêu Đào Hy thấy người đã ngất đi mà ngoài kia đã có người đến rồi, cô ta men theo cửa sổ trèo ra nóc điều hòa ở bên ngoài.
“Cô Tiêu, cô đừng nhúc nhích, đừng lo lắng.”
Đám vệ sĩ nhìn thấy người ở bên ngoài, vội vàng cho người tới cứu Tiêu Đào Hy, lần này bọn họ cũng không ngờ rằng đối phương còn dám đến!
Sau khi vệ sĩ cứu được Tiêu Đào Hy thì Tiêu Đào Hy điên điên rồ rồ nói: “Có kẻ xấu, trên đó có kẻ xấu.”
“Đưa cô Tiêu tới chỗ an toàn, những người còn lại đi theo tôi!”
Tiêu Đào Hy quay đầu lại liếc mắt một cái, nghe được vệ sĩ bên kia nói: “Kẻ kia đã chạy rồi, bọn chúng còn đem theo cả bom.”
“Chặn các ngã tư xung quanh lại, lập tức gọi thêm người tới theo dõi, bắt bọn chúng, cử thêm người đến bảo vệ cô hai, quan trọng nhất là bảo vệ được cô ấy an toàn. Sau đó nói tin tức bên này cho anh ấy biết.”
Tiêu Đào Hy nghe thấy thế cũng đã xác định được người tới tìm mình cũng không phải là người của nhà họ Tiêu.
Cô ta không hiểu được, ông cụ Tiêu đã chết rồi, vì sao còn có người đến tìm mình?
Rốt cuộc là ai?
Ngay từ đầu cô ta cứ nghĩ mình không hiểu rõ mọi chuyện, cô ta cho rằng anh trai cô ta đã chết thì nhà họ Tiêu nhất định sẽ không buông tha cho cô ta.
Nhưng cô ta không ngờ rằng anh trai đã chết rồi, ông cũng chết rồi, viện trưởng có thể uy hiếp cô ta cũng đã bị xử lí rồi.
Hiện tại cô ta được Tiêu Khôn Hoằng chuyến đến ở bệnh viện, có bảo mẫu, có bác sĩ chăm sóc, thái độ của bọn họ cũng rất khách sáo, giống như không dám đắc tội.
Cô ta không dám chắc chắn, cũng không dám tin tưởng bất cứ kẻ nào.
Hơn mười năm ở trong trại an dưỡng, thế giới bên ngoài đã thay đổi tới mức nghiêng trời lệch đất, xa lạ tới mức cô ta cảm thấy rất đáng sợ.
Rốt cuộc Tiêu Khôn Hoằng có mục đích gì?
Người tìm cô ta là ai, có khi nào là do trong tay cô ta có gì không?
Hiện tại, cô ta có thể tin ai đây?
---
Tin tức này rất nhanh được truyền tới thị trấn nhỏ.
Thi Nhân vừa mới rửa mặt xong, cô căng thẳng nhìn Tiêu Khôn Hoằng: “Chị Tiêu không sao chứ?”
“Không sao, cô ta hẳn là bị đánh thức, trèo ra khỏi cửa sổ, không bị người ta bắt được, vệ sĩ đã cứu xuống rồi.”
“Vậy là tốt rồi, thế mà còn có người dám đến!”
Thi Nhân không hiểu nổi.
Mắt Tiêu Khôn Hoằng trở nên lạnh lẽo, âm u: “Tên đàn ông đó thật ngông cuồng.”
Biết rõ anh phái nhiều người tới như vậy, thế mà vẫn dám một mình chui vào, thật quá ngông cuồng, tự phụ.
Giống như đang khiêu khích chính mình!
Chậc, sắc mặt Tiêu Khôn Hoằng trở nên bí hiểm: Thật sự đã lâu không gặp được đối thủ như thế.
Chậc, chậc, nhưng mà anh đã sắp xếp bãi rồi, còn dám xông vào sao?
A, anh lại hơi muốn biết kẻ đứng đằng sau chính là ai đây.
“Em biết rồi, có thể là đối phương nhằm vào Tiêu Đào Hy vì một thứ gì đó?”
Thi Nhân không biết đến cùng ông đã để lại bí mật gì, từng làm giao dịch gì mới có thể vì thứ đồ đó mà chết.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!