Không lâu sau Mạc Tử Hàn đi tới nói: “Anh cả, cứ để em đi đến Việt Nam trực tiếp đến bắt thằng tư về.”
Vốn dĩ không biết mục đích của Em tư là gì nhưng bây giờ lại phát hiện ra rằng anh ta luôn xuất hiện ở bên cạnh Thi Nhân vậy nên nói không chừng anh ta sẽ biết gì đó.
Không thể cứ giương mắt lên mà nhìn Thi Nhân gặp nguy hiểm được.
Mặc dù hiện tại thân phận của Thi Nhân vẫn chưa hoàn toàn chắc chắn nhưng ngay cả khi Thi Nhân có một phần trăm cơ hội thì họ cũng không muốn cô ấy gặp nguy hiểm.
Rõ ràng là biết điều đó nhưng cái cảm giác mà không thể làm được gì thực sự quá khó chịu và day dứt.
“Đừng hành động hấp tấp.”
Mạc Đông Lăng nhướng mày nói: “Phải nhẫn nại.”
“Có cái rắm ấy, chúng ta đã cố gắng đến tận bây giờ chỉ để nhẫn nại thôi sao?”
“Anh biết.”
Mạc Đông Lăng nhìn em trai rồi nói: “Nhưng một khi đã đánh rắn động cỏ thì sẽ gây ra nhiều hậu họa về sau, lần này anh muốn bắt được tất cả.”
Không thể để những điều trước đây lặp lại.
“Nhưng cô ấy đang gặp nguy hiểm, anh không quan tâm đến điều đó sao?”
Vốn dĩ ban đầu chỉ là nghi ngờ thôi nhưng bây giờ em tư luôn xuất hiện ở bên cạnh của Thi Nhân, điều đó còn chưa đủ để giải thích mọi chuyện sao?
Thân phận của Thi Nhân đã sẵn sàng để công khai.
Nếu cô ấy thật sự là người nhà họ Mạc và nếu cô ấy bị thương thì người làm anh trai như anh ta sẽ giải thích như thế nào?
Cô đã phải chịu đựng nỗi vất vả ở bên ngoài nhiều năm như vậy, mãi cho đến bây giờ họ mới biết Thi Nhân thật ra là ai nhưng lại không thể biện minh cho những việc đã xảy ra.
Mạc Đông Lăng nói: “Quên mất là bên cạnh em ấy còn có một người đàn ông, anh ta cũng không phải người đơn giản.”
“Tiêu Khôn Hoằng thì có khả năng gì chứ? Bệnh viện tư nhân đều bị em tư đem người đến mà xông vào hai lần, với năng lực ít ỏi như vậy thì làm sao có thể bảo vệ em ấy được chứ?”
Mạc Tử Hàn có chút không thể ngồi yên được nữa.
Nếu đổi lại là anh ta thì mọi chuyện sớm đã được sắp xếp xong xuôi rồi thì em tư sẽ không có cơ hội thứ hai để đánh trả.
Nếu lần hai đến thì liệu em tư còn có cơ hội để trốn thoát hay không?
Mạc Tử Hàn liên tục mắng chửi Tiêu Khôn Hoằng ở trong lòng.
Ngón tay mảnh khảnh của Mạc Đông Lăng đang bấm vào màn hình điện thoại và nói: “Chuyện này đối với anh cũng thấy rất lạ, nếu theo như tính cách của Tiêu Khôn Hoằng thì không thể có lần thứ hai mới đúng.”
Nhưng nó đã xảy ra.
Vậy rốt cuộc kế hoạch của Tiêu Khôn Hoằng là gì?
“Anh cả à! Anh còn đoán được ra điều gì nữa không, mau nhanh lên để em còn đến Việt Nam một chuyến.”
“Chú hai à.”
Sắc mặt của Mạc Đông Lăng đột nhiên trở nên lạnh lùng: “Nghe anh nói lần này, không được phép đi.”
“Nhưng anh cả à, em lo cho em ấy.”
Mạc Tử Hàn thật sự rất lo lắng.
Càng xem những thông tin trước đây của Thi Nhân, anh ta càng lo lắng và chỉ mong được đưa Thi Nhân trở về nhà họ Mạc ngay lập tức để không ai dám bắt nạt cô.
“Nếu em thực sự quan tâm đến em ấy thì đừng hành động hấp tấp lúc này. Em càng giả vờ thờ ơ không quan tâm thì em ấy càng an toàn.”
Ánh mắt của Mạc Đông Lăng hiện lên những tia lạnh: “Nhà họ Mạc có nội gián đã trốn bao nhiêu năm nay những vẫn chưa bị phát hiện. Nếu bây giờ em đưa em ấy về thì sẽ càng nguy hiểm hơn.”
Mạc Tử Hàn sững sờ, cuối cùng anh ta chỉ đành ngồi yên trên ghế sô pha và không lên tiếng.
Không phải là không có lý do.
Mạc Đông Lăng nhìn mặt bàn, giơ tay viết ra vài cái tên lên đó: Ông cụ Tiêu, trấn nhỏ, nhà họ Thi.
Rốt cuộc họ có mối quan hệ như thế nào?
Anh nheo mắt lại rồi nói: “Điều tra lại nhà họ Tiêu, đặc biệt là thân phận của ông cụ Tiêu.”
Nhất định phải có mối quan hệ gì đó giữa những người này.
......
Thị trấn nhỏ.
Bầu không khí của năm mới thật tốt.
Bên ngoài bọn trẻ đang mua pháo hoa về để đốt, còn có rất nhiều các loại đồ chơi khác, đâu đâu cũng thấy tiếng cười đùa của lũ trẻ.
Thi Nhân nhìn thấy ba đứa trẻ đang chơi trong ngõ, những ngày này bọn trẻ đã hòa nhập với những đứa trẻ cùng tuổi trong thị trấn và có một khoảng thời gian vui vẻ.
Đứa thứ nhất và đứa thứ hai đã trở thành đứa đứng đầu trong lũ trẻ.
Lâu lắm rồi mới thấy bọn trẻ vui đùa như vậy, Thi Nhân thấy rằng như vậy cũng đáng.
“Mợ chủ, ông lão cứ muốn đi lên núi.”
Thi Nhân nghe thấy vệ sĩ nói vậy liền vội vàng quay về ngôi nhà: “Chú Khôn à, sức khỏe của chú bây giờ không tốt lắm, đừng lên núi rất nguy hiểm.”
“Không sao đâu, chú đã từng đi chặt vài cây tre mang về làm đồ chơi cho lũ trẻ thôi mà.”
Thi Nhân cũng biết chuyện này, mấy hôm nay ba đứa trẻ thấy bên ngoài bán mấy đồ chơi mĩ nghệ, thấy cái gì cũng lạ nên đã mua về để chơi.
Chú Khôn thấy nó đắt và không đáng giá nên chú muốn tự mình làm đồ chơi cho ba đứa nhỏ.
“Chú Khôn à, chú muốn cây tre nào, chú cứ bảo với vệ sĩ, họ sẽ chặt và đưa cho chú.
“Không cần đâu, bọn họ vẫn còn trẻ như vậy thì có thể biết được những loại tre nào chứ.”
Cuối cùng Thi Nhân cũng không còn cách nào khác nên chỉ đành để vệ sĩ đi theo chú Khôn lên núi để bảo vệ ông ấy kẻo xảy ra tai nạn.
Tiêu Khôn Hoằng xử lí xong công việc thì đi đến bên cạnh Thi Nhân rồi hỏi: “Chú Khôn đi đâu vậy?”
“Chú muốn lên núi chặt tre làm đồ thủ công cho bọn trẻ. Đồ thủ công mà ba đứa nhỏ mua lần trước bị chê cười nên chú Khôn muốn tự tay làm cho chúng một cái.”
Giọng điệu của Thi Nhân đầy bất lực nói: “Vậy nên em để vệ sĩ đi theo ông ấy, chắc là không sao đâu nhỉ?”
“Ừm, không sao đâu,”
“Em chỉ là lo lắng, nếu như người ở đằng sau không bắt được thì có khi nào sẽ rình rập ở xung quanh thị trấn nhỏ.”
Tiêu Khôn Hoằng gãi gãi sống mũi nói: “Em xem nhiều phim quá rồi?”
“Vốn dĩ là như vậy nếu không cũng không tìm thấy người.”
“Bọn họ đi rồi, đã bị anh đuổi ra khỏi nước rồi.”
Nghe giọng điệu đầy chắc chắn của Tiêu Khôn Hoằng, Thi Nhân cảm thấy hơi ngạc nhiên: “Vậy anh đã điều tra ra họ là ai chưa?”
“Vẫn chưa, có điều anh đã cho người theo dõi họ rồi. Có lẽ cũng sớm biết được họ là ai thôi.”
Thi Nhân nhìn anh một cách nghiêm túc rồi nói: “Trước đây anh chưa từng nói đến vấn đề này.”
“Em có ngốc không vậy, lẽ nào anh thật sự cứ trơ mắt để cho những kẻ đó xông vào lần thứ hai hay sao?”
“Anh cố ý.”
Tiêu Khôn Hoằng bóp chặt gương mặt của cô rồi nói: “Đây không phải là ngốc, nếu như đối phương đã tin tưởng như vậy rồi thì anh sẽ để cho tin tưởng thêm một chút, có như vậy mới thả lỏng cảnh giác và người của anh mới có cơ hội mà điều tra.”
Đôi khi bị người khác coi thường cũng không phải là điều xấu.
Anh chỉ cần điều tra xem đối phương là ai, như vậy là đủ rồi.
Bây giờ đối phương khinh thường mình như vậy nhưng điều này không quan trọng, dù sao đến lúc đối phương nhận ra thì anh cũng đã biết những thứ mà bản thân muốn biết rồi.
“Chồng à, em phát hiện ra là anh rất lợi hại nha.”
Thi Nhân cũng không ngờ rằng Tiêu Khôn Hoằng sẽ sắp xếp như vậy!
Tiêu Khôn Hoằng nắm tay cô rồi nói: “Chỉ có điều là anh không ngờ rằng đối phương lại có thể ra tay lần hai và tốc độ cũng rất nhanh, nếu như không phải anh đã chuẩn bị trước thì có lẽ đã xảy ra những chuyện ngoài ý muốn rồi.”
Chẳng hạn như Tiêu Đào Hy.
Theo kế hoạch thì đối phương không thể lên tầng ba mới đúng.
Nhưng thực tế đối phương lại đi lên được và suýt chút nữa là bắt được Tiêu Đào Hy, điều này nằm ngoài dự đoán của Tiêu Khôn Hoằng và nó cũng cho thấy rõ ràng là người đứng đằng sau rất gian xảo.
Ít nhất thì sức mạnh hiện tại của bọn họ cũng tương đương nhau.
Tiêu Khôn Hoằng cũng rất tò mò, rốt cuộc là người nào mà lại có thể truy tìm tung tích của bà ngoại và liệu có quan hệ gì với nhà họ Mạc hay không?
Thi Nhân cũng nghĩ tới điều đó, cô nói: “Nếu điều tra mà có liên quan tới nhà họ Mạc thì anh cũng không được giấu em.”
“Anh biết rồi.”
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!