Không ngờ lại có liên quan đến ông cụ Tiêu!
Kết quả điều tra này thật làm mọi người kinh ngạc.
Thi Nhân càng là vạn lần không dự liệu được!
Anh Ngô từng làm việc dưới quyền ông cụ Tiêu.
"Vào rồi nói chuyện."
Tiêu Khôn Hoằng dẫn theo Thi Nhân đi vào thư phòng dưới lầu, họ phải ở đây nửa tháng, để xử lý một vài công việc.
Trợ lý để kết quả điều tra lên bàn làm việc : "Đây là những thông tin được tìm thấy trong cuộc điều tra hiện tại, bên trong có hồ sơ xin việc của Ngô Hành, làm việc tại công ty nào và thời gian đi làm đều có ghi chép lại. Có điều công ty này đã bị ông cụ Tiêu cho rút kinh doanh từ nhiều năm trước."
Bây giờ ông cụ Tiêu cũng đã mất, khi người của Tiêu Khôn Hoằng đi điều tra, đám người lúc trước cũng không giấu giếm, mà rất hợp tác.
Thi Nhân lấy tài liệu và thấy hình trên lý lịch: "Đây chắc chắn là anh Ngô Hành không sai".
Tuy nhiên, theo như lý lịch, Ngô Hành đã từ chức, và sau đó đi đến công ty của ông cụ Tiêu cho đến khi bị tống vào tù.
Ngô Hành đã làm gì ở công ty của ông cụ Tiêu?
Tiêu Khôn Hoằng nói: "Ngô Hành bị bắt vì tội gì?"
"Tội phạm tài chính liên quan đến việc rửa tiền."
Thi Nhân thấy chuyên ngành của Ngô Hành đúng là có liên quan đến tài chính, nhưng cô hoàn toàn không tin Ngô Hành phạm tội.
Nhưng hồ sơ rõ ràng là ghi chép như vậy, dựa theo hồ sơ về tội danh của Ngô Hành thì anh ta bị kết án ba mươi năm.
Bây giờ vẫn còn hơn một nửa thời gian.
Sau khi đọc xong, Thi Nhân đưa lại hồ sơ cho Tiêu Khôn Hoằng, cô nhìn qua trợ lý: "Anh đã điều tra rõ ràng vụ án tội phạm kinh tế này chưa?"
"Tôi đã tìm được luật sư để tìm hiểu về vụ án này, dù sao thời gian cũng đã lâu rồi, cần phải từ từ thu thập tài liệu. Ngoài ra còn phải theo dõi những người của ông cụ Tiêu xem họ nói như thế nào, để xác định xem rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra."
Tiêu Khôn Hoằng xem xong tài liệu thì nói: "Cứ làm như vậy đi."
Trợ lý gật đầu và rời văn phòng.
Cho đến bây giờ, Thi Nhân vẫn chưa hoàn hồn: "Thật trùng hợp."
Ban đầu nghĩ rằng thế giới thật lớn, sau khi bỏ lỡ một người, có thể cả đời này cũng chẳng còn gặp lại được.
Nhưng đôi khi, ta nhận ra rằng thế giới này thật nhỏ bé, quanh qua quẩn lại cũng vẫn là những người này.
Ví dụ như bây giờ.
"Anh cũng không ngờ."
Tiêu Khôn Hoằng thực sự không nghĩ rằng ông cụ này đã một tay đưa một người vào tù, sau đó lại nghĩ tới chú Khôn, lẽ nào cũng có liên quan?
"Ông cụ Tiêu cũng xấu xa quá rồi, không biết ông ta đã làm bao nhiêu việc xấu khi còn sống nữa."
Ngô Hành lại bị hãm hại và bị tống vào tù.
Thi Nhân nhìn Tiêu Khôn Hoằng: "Em có phải là kẻ thù của nhà họ Tiêu không? Tại sao luôn luôn gặp phải họ vậy, thật là đen đủi?"
Cô như vậy, anh Ngô Hành cũng vậy.
Tiêu Khôn Hoằng nắm tay cô vợ nhỏ: "Không thể trách anh vì anh cũng là sinh ra mà không có quyền lựa chọn."
Thi Nhân bị nghẹn.
Cô cũng hiểu, không thể đổ lỗi cho Tiêu Khôn Hoằng, anh có lẽ cũng không biết gì về việc này.
Cô cắn môi: "Em không quan tâm, phải cứu anh Ngô Hành ra, anh ấy nhất định là bị oan."
"Cứ giao cho anh."
Thi Nhân ngạc nhiên nhìn anh: "Sao bỗng dưng nay anh trở nên rộng lượng thế?"
"Anh lúc nào thì keo kiệt chứ hả? Ngô Hành là con trai của ông cụ, cũng xem như là anh trai của em, gia đình của em. Nếu có chuyện gì xảy ra, anh cũng nên giúp đỡ."
Thi Nhân gật đầu, không suy nghĩ nhiều.
Tuy nhiên, Tiêu Khôn Hoằng nhìn vào bức ảnh trên lý lịch, Ngô Hành nhìn có vẻ là một người thô lỗ, vừa đen vừa thô.
Theo như gu thẩm mỹ của cô vợ nhỏ, có lẽ sẽ không thích kiểu như Ngô Hành này.
Vì vậy, Tiêu Khôn Hoằng cũng yên tâm, anh đưa Ngô Hành vào diện gia đình, không có mối đe dọa.
Ít nhất, anh ta thấy Mạc Đông Lăng nguy hiểm hơn Ngô Hành nhiều.
--
Sau khi chuyện này xảy ra, Thi Nhân không biết làm sao để nói chuyện với chú Khôn.
Đầu tiên là Tiêu Khôn Hoằng mua lại một ngôi nhà cũ của chú Khôn.
Bây giờ con trai của chú Khôn cũng bị tống vào tù vì gia đình nhà họ Tiêu.
Đổi lại thành người khác, cũng sẽ phải suy nghĩ về việc này.
Tiêu Khôn Hoằng thấy Thi Nhân đang cau mày, anh thì thầm: "Em không thể mở miệng, thì để anh nói với chú."
"Vẫn là thôi đi, để em đi vậy. Tính tình của chú Khôn, cũng không phải là anh không biết."
Thi Nhân cảm thấy vẫn là mình tự mình nói là tốt nhất.
Sau khi chú Khôn cắt tre từ núi trở về, sau đó ở trong sân làm đồ chơi, Bánh bao cũng không đi ra ngoài để chơi, mà chạy vòng quanh cạnh chú Khôn.
Thi Nhân cũng không tiện nói thẳng lúc này.
Cho đến đêm ba mươi, chú Khôn đã làm xong món quà nhỏ cho bé thứ na, đứa trẻ chạy ra ngoài với món quà đó để đi khoe.
Lúc này, Thi Nhân mới đến gặp chú Khôn: "Mấy ngày nay chú cảm thấy vẫn ổn chứ?"
"Ăn ngon, ngủ ngon mấy ngày nay, chú không có việc gì rồi."
Sau khi nói xong, chú Khôn đưa cho Thi Nhân một chú thỏ nhỏ: "Khi còn nhỏ, cháu rất hay khóc, mỗi lần dùng món đồ này dỗ thì lại nín ngay.”
"Chú vẫn còn nhớ ạ."
Thi Nhân nhận chú thỏ thì bỗng nhiên cảm thấy nặng nề và không biết cách mở miệng.
"Thi Nhân à, cháu có gì muốn nói với chú đúng không? Có gì đó liên quan đến con trai chú đúng không, nói đi, chú chịu được."
Những ngày này, chú Khôn cũng đã nhận ra rồi.
Chồng của Thi Nhân giàu có quyền lực như vậy, có thể điều tra ra được cũng không có gì là ngạc nhiên.
"Chú Khôn, xin chú đừng hiểu lầm, hiện tại chỉ là điều tra nơi làm việc của anh Ngô Hành, vì sao lại bị bắt giam. Tuy nhiên, sự việc cũng qua nhiều năm, các luật sư cần thời gian để thu thập thông tin và điều tra để biết chuyện gì đã xảy ra."
“Hừ, chỉ sợ là cháu đang lừa chú thôi."
Thi Nhân ngồi cạnh ông cụ: "Cháu sao lại dám lừa chú chứ, đợi sang năm nhất định điều tra ra được kết quả, đến lúc đó là biết được ngay ạ"
Thần sắc chú Khôn thay đổi, từ đầu ông vẫn không tin rằng con trai mình sẽ phạm tội.
Trong những năm qua, ngoài việc con trai không để bản thân trở về, ông còn cảm thấy mất mặt, đứa con trai mà ông tự hào nhất lại phải ngồi tù, cảm thấy không còn mặt mũi quay về nữa.
Việc này trước mắt thì cũng xem như ổn rồi.
Thi Nhân không nói cho chú Khôn biết là Ngô Hành đã bị bắt vì gia đình nhà họ Tiêu. Vẫn là chờ đến khi mọi chuyện rõ ràng rồi nói cho chú ấy sau vậy.
Nói không chắc bên trong có sự hiểu lầm.
Tuy nhiên, Thi Nhân có một linh cảm xấu, dựa theo những việc xấu ông cụ Tiêu đã làm trước đây, vụ việc này không có cách này làm sạch được.
Hy vọng thời gian này, Tiêu Khôn Hoằng ở trước mặt chú Khôn tạo nhiều ấn tượng tốt một chút.
Thi Nhân đi ra ngoài và thấy vài người đàn ông trung niên đứng bên ngoài, cô liền hỏi: “Các người đây là tới tìm chú Khôn?”
"Không, không, chúng tôi đến đây tìm cô, cô Thi Nhân nghe nói lần này cô đưa bác sĩ về, có thể xem cho con trai tôi không, nó mấy ngày nay cứ không được thoải mái, mẹ tôi lại cản không để tôi đưa đi bệnh viện."
Thi Nhân mang theo bác sĩ về, điều này lan ra khắp thị trấn rất nhanh.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!