Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tổng Tài Truy Thê: 36 Kế Chưa Đủ - Tiêu Khôn Hoằng - Thi Nhân

“Vậy à.”

Cô gái hơi thất vọng.

Diệp Tranh hóng hớt hỏi: “Gặp trai đẹp à? Tôi xem với, biết đâu tôi quen đấy.”

Có thể người được chụp là anh ba thì sao.

Anh ta quay về sẽ nói chuyện này với Thi Nhân, sau đó để anh ba nếm mùi đau khổ.

“Ừ, chính là người đàn ông này, đẹp trai nhỉ.”

Sau khi xem ảnh, Diệp Tranh lập tức nhướng mày nói: “Anh ta à!”

Sao thấy quen thế này, đây chẳng phải là người đàn ông trong máy ảnh của Mạc Tử Tây trước đây sao?

Nhưng Mạc Tử Tây chụp góc nghiêng, với cả bóng lưng.

Còn lần này chụp được chính diện, trông là người nhưng lại giống chó nhỉ. Chậc chậc, con gái thời nay đều thích kiểu này à?

Anh ta cảm thấy mình cùng một kiểu với anh ba, cũng rất đẹp trai mà, sao mấy cô gái này lại không nhìn thấy anh ta nhỉ?

“Anh đẹp trai, anh quen người đàn ông này sao?”

“Từng gặp, từng gặp rồi nhưng cũng không thân.”

Mặc dù Diệp Tranh rất muốn chanh chua một câu, nhưng nghĩ đến gói băng vệ sinh nên cũng không nói gì, lỡ như em gái người ta thẹn quá hóa giận thì làm thế nào?

Sau khi lấy đồ xong, Diệp Tranh dùng tốc độ nhanh nhất rời khỏi nhà người dân ở đây.

Nhưng anh ta quay đầu lại nhìn, để ý đến cái cây lớn bên cạnh!

Anh ta đột nhiên nghĩ đến gì đó, quay lại nhìn ông chủ: “Có phải mấy hôm trước có người bao cả chỗ này không?”

“Đúng vậy, chính là người đàn ông trong máy ảnh vừa nãy đấy, ra tay hào phòng lắm. Nhưng sau đó thậm chí còn chẳng chào hỏi gì mà lặng lẽ rời đi luôn.”

Sau đó vừa khéo xảy ra một vụ trộm.

Nhưng người thanh niên này ra tay hào phòng, vừa nhìn là biết không thiếu tiền rồi, chắc chắn không phải kẻ trộm.

Diệp Tranh hơi biến sắc, chắc không trùng hợp thế chứ?

Trong đầu anh ấy lóe lên gì đó, rồi vội đi đến trước mặt hai cô gái xinh đẹp: “Ngại quá, có thể cho tôi nhìn bức ảnh này được không? Tôi cũng cảm thấy người này rất đẹp trai, hình như bạn gái tôi có quen anh ta, lát nữa có tin gì có thể nói cho hai người biết.”

“Thật à? Vậy add zalo đi, tôi về copy ảnh ra rồi gửi cho anh.”

Hai cô gái xinh đẹp này vốn muốn đến đây để tìm người đàn ông kia, giờ có người quen, họ chỉ mong sao có thể biết được người đàn ông trong bức ảnh là ai thôi.

“Được, cảm ơn người đẹp nhé.”

Diệp Tranh add zalo, sau đó lập tức quay lại sân.

Anh ta cảm thấy sẽ không trùng hợp thế đâu, người đàn ông trong máy ảnh chắc là người sau mà họ muốn tìm. 

Đây đúng là tìm mỏi mắt cũng không thấy, đến khi tìm được lại chẳng tốn chút sức nào.

——

Ở trong sân, Thi Nhân thấy Diệp Tranh mãi vễ chưa về, cô đến phòng Mạc Tử Tây, muốn xem thử tình hình thế nào.

Nếu như thật sự không có, vậy cô cũng không thể không cho.

“Tử Tây, em ổn chứ?”

“Em không sao, vào đi.”

Thi Nhân đi vào, thấy sắc mặt Mạc Tử Tây vẫn tốt, không có gì bất ổn cả.

“Diệp Tranh đâu? Không có ở đây à.”

“Không có, chỉ có mình em.”

Thi Nhân nhìn cô ấy: “Diệp Tranh mãi vẫn chưa về, em phải làm thế nào đây?”

Cũng không thể để máu chảy thành sông, đi đâu cũng không thể thế này được, như vậy thì thảm lắm.

“Chị có mang theo.”

Mạc Tử Tây nháy mắt: “Chỉ là chị cố ý lừa cậu ta thôi.”

Ai bảo Diệp Tranh cứ mãi đi lùi thế chứ, không chịu tiến thêm bước nào cả, cho dù bảo Diệp Tranh làm gì thì anh ta cũng sẽ đồng ý.

Nhưng một khi cô ấy hỏi đến chuyện tình cảm thì anh ta sẽ né tránh.

Mạc Tử Tây cảm thấy mình sắp dùng hết sự kiên nhẫn của mình rồi.

Đã tùy ý giày vò thế nào cũng không sao, vậy thì Mạc Tử Tây cứ cố ý làm khổ Diệp Tranh đấy, để xem anh ta có thể chịu được đến khi nào.

Thi Nhân hiểu ra ngay: “Được rồi, em biết rồi, đợi lát nữa ra ăn cơm.”

“Em biết rồi.”

Mạc Tử Tây xua tay, sau đó nhìn Thi Nhân ra khỏi phòng. Lúc này cô ấy mới cầm điện thoại lên, nhìn màn hình với vẻ ngạc nhiên: “Anh hai, sao anh còn chưa cúp máy?”

Vừa rồi cô ấy đang nói chuyện với anh hai, cuối cùng nữ thần đến.

Còn tưởng Mạc Tử Hàn cúp rồi, cuối cùng lại chưa cúp, thế này là rất hiếm đấy.

“Ừ, em ở đó chú ý sức khỏe.”

Mạc Tử Hàn cũng không giải thích, vừa rồi anh ta nghe thấy giọng của Thi Nhân nên mới cố ý không cúp điện thoại.

Anh ta nghĩ quan hệ giữa Mạc Tử Tây và Thi Nhân tốt như vậy có lẽ là vì định mệnh, bởi vì họ đều là người của nhà họ Mạc.

Cuối cùng Mạc Tử Hàn mới hỏi khẽ: “Người đàn ông vừa rồi hai người nhắc đến là ai vậy?”

Vừa nghe là đã biết ngay có chuyện!

Khụ khụ, Mạc Tử Tây đảo mắt: “Có ai đâu, là anh em của Tiêu Khôn Hoằng, bạn em quen ở bên này. Lần trước còn tham dự tiệc mừng thọ của ông nội đấy.”

“Tên gì, làm nghề gì, người ở đâu, bao nhiêu tuổi, trong nhà làm nghề gì?”

Chỉ một hơi mà hỏi nhiều câu hỏi như vậy.

Mạc Tử Tây bật cười ha ha: “Ôi dào, anh hỏi nhiều thế là muốn điều tra hộ khẩu à?”

“Vừa nhìn là biết ngay người đàn ông đó với em có chuyện gì rồi, người làm anh trai như anh không thể hỏi được sao?”

Vốn dĩ Mạc Tử Hàn không cúp điện thoại là vì muốn nghe Thi Nhân nói chuyện.

Không ngờ cuối cùng lại nghe được tin khác.

Chẳng trách Mạc Tử Tây cứ ở bên ngoài vui quên lối về, hóa ra là vì có người thích.

“Anh hai, còn chưa đâu vào đâu cả mà anh hỏi nhiều thế làm gì?”

Mạc Tiêu Tây có hơi không muốn trả lời vấn đề này.

Mạc Tử Hàn nheo mắt: “Làm sao, giờ còn chưa ở bên nhau mà em đã bảo vệ rồi à?”

“Em làm gì có, lỡ như không thành thì sao, em chơi vui thôi mà.”

“Em cũng lớn to đầu rồi, chơi cái gì mà chơi. Lẽ nào em thật sự muốn để ông nội sắp đặt, quyết định chuyện kết hôn của em, gia tộc liên hôn à?”

Mạc Tử Tây bĩu môi: “Em không làm đâu. Dù sao em có tiền có sắc, còn có hai người anh trai, em sợ gì chứ?”

“Anh không nuôi em cả đời đâu.”

“Cúp đây, không nói nữa.”

Mạc Tử Tây dứt khoát cúp điện thoại, hoàn toàn không hề nể mặt Mạc Tử Hàn. Người đàn ông tặc lưỡi, may mà đây là em gái mình, đổi lại là người khác mà dám cúp điện thoại của mình xem? Chán sống rồi à?

Nhưng Mạc Tử Tây có đối tượng rồi.

Mạc Tử Hàn thở dài một hơi, cuối cùng thì cũng không khăng khăng bám theo một mình Hách Liên Thành nữa.

Trước đây, anh ta có thể nhận ra Mạc Tử Tây cũng thích Hách Liên Thành, nhưng sau này không ai ngờ lại xảy ra nhiều chuyện như vậy.

Bắt đầu từ lúc đó, nhà họ Hách đã được định sẵn là kẻ thù của nhà họ Mạc rồi.

Bây giờ Mạc Tử Tây có đối tượng, anh ta cũng thở phào một hơi.

——

Chẳng bao lâu sau, cuối cùng Diệp Tranh cũng về đến sân.

“Ôi, về rồi à, mua bao nhiêu?”

Tiêu Khôn Hoằng thấy người đàn ông ngoài cổng, ánh mắt mang theo chút trêu đùa, còn tưởng Diệp Tranh nửa đường chạy trốn rồi.

“Mua nhiều lắm, anh dùng không?”

Tâm trạng Diệp Tranh đang khó chịu, đời này chưa từng mất mặt như vậy. Kiên trì đi khắp nơi hỏi thứ mà con gái hay dùng, bị người ta nhìn với ánh mắt kỳ lại thật đúng là không dễ chịu gì.

Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận