“Chị quen biết sao?”
Tất cả mọi người đều nhìn Thi Nhân.
Cô gật đầu: “Là Cố Văn Trình đấy, lần trước tôi có nhắc đến.”
Mạc Tử Tây đăm chiêu, Thi Nhân quả thật có nhắc qua, nhưng cô có nghĩ thế nào cũng không thể tưởng tượng nổi việc người đàn ông này và hung thủ sau màn là cùng một người.
Nghe nói trưởng làng đã dạo một vòng quỷ môn quan, bị thương vô cùng nghiêm trọng.
Có thể thấy được người đàn ông này sở hữu vẻ ngoài lịch sự, nhã nhặn này chẳng tốt đẹp tí nào, đúng là không nên đánh giá con người bằng ngoại hình.
Tiêu Khôn Hoằng đưa bức ảnh cho chú Khôn xem: “Có phải cậu thanh niên này đi tìm chú không?”
“Đúng vậy, chính là nó.”
Chú Khôn hơi kích động: “Có bắt được không?”
“Tạm thời vẫn chưa, nhưng mà biết được anh ta trông thế nào rồi thì việc tìm kiếm sẽ dễ dàng hơn nhiều.”
Tiêu Khôn Hoằng nhìn chú Khôn: “Cứ yên tâm, chuyện này giao cho cháu đi.”
Chú Khôn gật đầu, không nghĩ tới thật sự có thể tìm được ảnh chụp của cậu thanh niên này.
Tiêu Khôn Hoằng chia hình ảnh cho trợ lý: “Giao cho cảnh sát tìm người đi.”
Chỉ cần có hình chụp thì chắc chắn có thể tìm được người.
Thi Nhân nhìn tấm ảnh, có chút không nói nên lời: “Em thật sự chưa từng nghĩ đến chính là anh ta.”
Thực tế là một chút nghi ngờ cũng không có.
Tiêu Khôn Hoằng mở miệng: “Anh sẽ để người đi thăm dò công ty của Cố Văn Trình, chắc là sẽ có tin tức nhanh thôi. Nhưng có khả năng đây chỉ là một cái thân phận giả.”
Hung thủ phía sau không thể là một người vô danh tiểu tốt được.
Có lẽ Cố Văn Trình chỉ là một chân chạy việc, phía sau còn có người chỉ đạo.
Thi Nhân nghĩ đến nhà họ Mạc, tâm trạng trùng xuống mấy phần, bây giờ Mạc Tử Tây vẫn còn ở đây, không phải là thời điểm thích hợp để bàn chuyện này, phòng ngừa Mạc Tử Tây nghĩ ngợi lung tung.
Cô cũng không muốn để lộ sự tồn tại của bà ngoại.
Dù sao cô cũng chưa hiểu rõ gút mắc giữa bà ngoại và nhà họ Mạc.
“Đúng vậy, cho dù có giả hay không thì nói chung cũng có điểm đột phá, hẳn là đối phương cũng không nghĩ đến chúng ta có ảnh chụp của anh ta.”
Dù sao thì trong thị trấn nhỏ này cũng chẳng có camera giám sát, cái duy nhất trong khách sạn đã bị phá hủy rồi
Ai mà ngờ được việc có sẵn một bức ảnh chứ.
Lần này hẳn là bọn họ chiếm tiên cơ đúng không?
Thi Nhân mỉm cười cầm lấy cái cốc: “Cạn ly, xem ra lần này trời cũng giúp chúng ta.”
“Chắc chắn rồi, mọi người mau đến cạn ly, cạn ly.”
Diệp Tranh vô cùng tự kỷ nói: “Đây ít nhiều gì cũng nhờ vào sự thông minh lanh lợi của tôi, nhớ vậy mới có hình chụp, không giống một vài người chỉ có thể chụp được cái bóng lưng.”
“Tốt xấu gì em còn chụp được cái bóng lưng, không giống một vài người nào đó vì ghen tị mà xóa mất chứng cứ quan trọng.”
Diệp Tranh và Mạc Tử Tây bắt đầu cãi cọ.
Thi Nhân quay đầu lại nhìn thoáng qua Tiêu Khôn Hoằng, nâng ly lên: “Năm mới vui vẻ.”
“Năm mới vui vẻ.”
Chú Khôn ở bên cạnh nhìn thấy cảnh này thì cười nói: “Nếu bà ngoại cháu mà thấy cảnh này chắc chắn sẽ hết sức vui mừng. Hiện giờ chú đành nhìn thấy bọn họ vậy, cho nên Thi Nhân à, cho dù lúc trước chuyện của bà ngoại cháu rắc rối thế nào thì cháu cũng đừng vì vậy mà ảnh hưởng đến cuộc sống bây giờ. Bà ngoại cháu càng mong muốn cháu hạnh phúc hơn bất cứ thứ gì.”
“Cháu biết rồi ạ.”
Thi Nhân nhìn chú Khôn: “Cháu nhất định sẽ thật hạnh phúc.”
Sau tất cả, trên lưng cô mang nhiều lời chúc phúc tốt đẹp đến vậy cơ mà.
Chú Khôn đứng lên: “Các cháu cũng nên ra ngoài đi dạo một chút đi, nhìn thử thị trấn nhỏ sôi động thế nào, sau này cũng không biết bao giờ mới trở lại được.”
“Chú cũng đi chung với bọn cháu đi.”
“Bộ xương già chú đây có tuổi rồi, chú vẫn nên ở trong phòng sưởi ấm rồi chuẩn bị một chút tiệc tối là được.”
Thi Nhân nhìn bên ngoài trời chuyển lạnh, cũng không cưỡng ép chú Khôn cùng đi nữa.
Hai người tay trong tay rời khỏi, không khí ở bên ngoài thật náo nhiệt, ai cũng đều vui vẻ, khắp nơi đều nhộn nhịp.
Thi Nhân quay đầu trộm nhìn anh: “Trước kia chắc anh chưa bao giờ thấy lễ mừng năm mới của thị trấn nhỏ nhỉ?”
Dù sao Tiêu Khôn Hoằng là cậu chủ ngậm thìa vàng sinh ra.
“Chưa từng thấy, nhưng cũng khá thú vị.”
Lễ mừng năm mới ở nhà họ Tiêu chẳng có ý nghĩa gì, mọi người đều vì lợi ích mà đến.
Tiêu Khôn Hoằng vẫn luôn không thích lễ mừng năm mới, không thích xã giao cùng những người dối trá đó.
Nhưng lúc này đây, anh lại có thể trải nghiệm một mặt khác của lễ mừng năm mới này, thì ra là ôn hòa náo nhiệt đến vậy, bảo sao rất nhiều người đều thích lễ mừng năm mới.
Anh sống nhiều năm như vậy đến bây giờ mới chân chính hiểu rõ ý nghĩa của lễ mừng năm mới.
Người đàn ông nắm tay Thi Nhân, kéo người vào trong ngực, không để người đi đường va vào cô.
Hai cái bóng dài phía sau nhập làm một, đèn lồng đỏ hai bên đường trải dài, uốn lượn vào sâu bên trong của mùa đông giá rét.
Từng mang một trái tim cứng như đá, anh cảm thấy cứ một mình không ngừng tiến đến là được, chẳng cần cái thứ tình yêu gì gì đó.
Thẳng cho đến khi gặp được Thi Nhân, lại cho đến khi cô sinh cho anh ba đứa nhỏ.
Tiêu Khôn Hoằng quay đầu lại bỗng phát hiện, hóa ra con đường phía trước của mình cũng chẳng cô độc đến thế.
----
Lúc này, tại nhà họ Mạc đang rất náo nhiệt.
Mạc Mỹ Đình mặc một bộ lễ phục cao cấp, toàn thân đeo hàng hiệu xa xỉ, vô cùng nổi bật.
Lễ mừng năm mới năm nay của nhà họ Mạc, các chi khác trong dòng họ và bạn tốt đều đến chúc tết.
Mạc Mỹ Đình được làm cháu gái đi theo bên người ông cụ, tiếp đãi rất nhiều khách quý, tất cả mọi người cũng nhớ kỹ cô ba của nhà họ Mạc, là người đang được cưng chiều nhất hiện tại, thậm chí ngay cả cô hai của nhà họ Mạc cũng phải tránh đầu ngọn sóng.
Dần dà, người giúp việc bu lại nịnh hót xung quanh Mạc Mỹ Đình ngày càng nhiều.
Mạc Mỹ Đình hưởng thụ cuộc sống như vậy khiến cô ta sâu sắc cảm thấy đây mới là cuộc sống cô ta nên có, cao cao tại thượng đắm chìm trong sự tâng bốc của người khác.
“Ông cụ Mạc, ngoại hình của cô ba xinh đẹp như vậy, tính tình lại tốt, không biết sẽ có phúc cho tên nhóc nhà nào nữa.”
Có người lên tiếng hỏi thăm chuyện cá nhân của Mạc Mỹ Đình.
Có cây đại thụ nhà họ Mạc này chống lưng, tiền đồ tương lai của Mạc Mỹ Đình không thể tính được, hơn nữa còn có số của hồi môn vô cùng lớn.
Một con búp bê vàng như vậy ai mà không muốn sở hữu chứ?
Mạc Mỹ Đình nghe những lời này liền tỏ vẻ thẹn thùng trả lời: “Cháu chưa muốn lập gia đình đâu, cháu muốn cả đời đều ở với ông nội.”
Giá trị con người hiện tại của cô ta, người bình thường không xứng.
Người cô ta muốn gả sau này, nhất định phải là rồng phượng trong biển người.
Ông cụ nhà họ Mạc vỗ vỗ mu bàn tay Mạc Mỹ Đình: “Đứa bé này, ông nội sao có thể giữ cháu ở bên cả đời được, cháu cứ xem thử có thằng nhóc nhà nào vừa mắt, ông nội giật dây giúp cháu.”
“Ôi ông cụ cần gì phải giật giây phía sau chứ, cô ba coi trọng con trai nhà nào, cả nhà nó không biết sẽ vui đến mức nào đâu.”
“Nghe nói gần đây cô Mạc và Hách Liên Thành quan hệ không tồi.”
Sắc mặt ông cụ Mạc nhất thời nhạt đi không ít: “Nhà họ Hách?”
Mạc Mỹ Đình vội vàng giải thích: “Ông nội đừng hiểu lầm, cháu và Hách Liên Thành không có quan hệ gì cả, không phải nhà họ Hách mới trở thành đại lý cấp hai sao? Gần đây cháu mới nhận phụ trách một số việc của công ty, chịu trách nhiệm sắp xếp giao tiếp ở tầng dưới, cho nên có gặp qua Hách Liên Thành vài lần, đều là vì công việc cả, không hề có tình cảm cá nhân chút nào.”
Người của nhà họ Hách, đúng là âm hồn không tan.
“Như vậy thì tốt, ông nội sẽ tìm cho cháu một nhà chồng xứng đáng, đừng có gấp. Chọn nhà chồng thì phải chọn người có nhân phẩm tốt, đừng để sau này bản thân cháu phải chịu khổ.”
Theo lời ông cụ nhà họ Mạc thì người nhà họ Hách toàn là nhân phẩm xấu.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!