Trợ lý không khỏi nhớ lại lúc ở viện điều dưỡng, khoảnh khắc anh ta dẫn người vọt vào phòng là khoảng thời gian mà cả đời này anh ta cũng không thể quên, càng không dám nhắc tới.
Ông chủ hôn mê nằm trên mặt đất, hơn nữa quần còn bị người khác cởi ra.
Một màn này thoạt nhìn rất giống hiện trường phạm tội, khụ khụ, chính là hiện trường sau khi bị người phi lễ.
Đương nhiên chuyện này, trợ lý hoàn toàn không dám đề cập.
Khuôn mặt của ông chủ sau khi tỉnh lại rất bình tĩnh, giống như một thùng thuốc nổ, dường như có thể nổ bất kỳ lúc nào.
Người bên cạnh đều nơm nớp lo sợ, sợ chọc giận vị đại ca này.
"Tiêu Đào Hy, a, tên Tiêu Đào Hy đúng không, tốt lắm, ông đây đã nhớ kỹ cô."
Cô ta quả nhiên dám cởi quần của anh ta!
Cô gái quái dị, cô ta nhất định phải chết!
Cố Văn Trình nhớ lại hình ảnh khuất nhục lúc ấy, cầm ly rượu, ánh mắt âm u: "Phái người, tiếp tục phái người gấp mười lần, nhất định phải bắt cô ta về cho tôi! Bất luận là chết hay sống!"
"Vâng, ông chủ, tôi lập tức an bài cho sát thủ đứng đầu, nhất định phải giết chết cô gái đó, cô ta cả nhiên dám mạo phạm ông chủ."
"Chờ một chút."
Cố Văn Trình suy nghĩ một lúc, sau đó sửa miệng: "Bắt sống về cho tôi, tôi muốn tự mình tra tấn cô gái đó. Nếu mà cô ta mà dám chạy trốn, cứ việc đánh gãy chân của cô ta!"
Trợ lý mở miệng thăm dò một chút: "Dù sao bên phía nhà họ Tiêu kia đã có phòng bị, muốn bắt người sống trở về rất không dễ, không bằng giết luôn để chấm dứt hậu hoạn."
"Câm miệng, cậu là chủ hay tôi là chủ?"
"Đương nhiên là ngài."
Cố Văn Trình ngửa đầu uống cạn ly rượu đỏ trong tay, thở ra một hơi: "Bắt sống cô gái bệnh thần kinh kia về đây cho tôi, tôi sẽ cho cô ta biết, cái gì gọi là sống không bằng chết, cái gì gọi là địa ngục!"
"Dạ, vâng ông chủ."
Trợ lý có chút nghi hoặc.
Ông chủ sao lại phát hỏa lớn như vậy?
Ông chủ vốn là một người bày mưu tính kế, là đàn ông hỉ nộ không thể hiện ra mặt, mặc kệ phát sinh chuyện gì đều có thể định liệu trước.
Lần này, thấy thế nào cũng có điểm bất thường.
Hiện tại, người nhà họ Mạc theo đuổi không bỏ, nếu phái ra càng nhiều tinh lực đi Việt Nam đối phó Tiêu Khôn Hoằng thì sợ là không hay lắm.
Là điển hình của câu nói vứt dưa hấu, nhặt hạt vừng.
Là một trợ lý vô cùng xứng chức, chẳng phải lúc ông chủ mất đi lý trí thì tốt bụng nhắc nhở một chút?
"Này, cậu nhìn cái gì mà nhìn mãi vậy, không lo đi làm việc đi."
Cố Văn Trình ngẩng đầu nhìn chằm chằm trợ lý, ngữ khí phá lệ ác liệt.
Trợ lý vẫn kiên trì nói: "Ông chủ, ngài phí nhiều tinh lực vào phía nhà họ Tiêu gia, có phải là không được tốt lắm không? Nhà họ Mạc bên kia đã chú ý tới chúng ta, bây giờ là thời điểm mấu chốt, không thể phân tâm!"
"Phân tâm? Tôi làm như vậy gọi là phân tâm sao? Tôn nghiêm của một người đàn ông bị người khác giẫm lên, chuyện này tôi không báo thù chẳng lẽ còn phải báo đáp cô ta?"
Cố Văn Trình hổn hển ném chiếc ly xuống đất.
Anh ta nhất định phải tự mình thu thập cô gái bị bệnh thần kinh kia, nhất định!
Dám đạp đổ tôn nghiêm của anh ta!
Trợ lý bình tĩnh nhìn anh ta, cái này rõ ràng chính là bộ dạng thẹn quá hóa giận?
Chậc chậc, cái cô gái bệnh thần kinh kia rốt cuộc đã làm gì với ông chủ vậy chứ?
Phải biết rằng ông chủ cũng không có hứng thú với cô gái nào!
Trợ lý thở dài ra khỏi phòng, gặp phải ông quản gia ở bên ngoài, anh ta nghĩ tới nghĩ lui vẫn nên nói chuyện này cho ông quản gia biết.
Dù sao ông quản gia mới là người thân cận nhất bên cạnh ông chủ.
Ông quản gia sau khi nghe xong lại lộ ra nụ cười đã lâu không thấy: "Cậu chủ thật sự đã nói như vậy?"
"Đúng vậy."
"Cứ dựa theo lời cậu ấy nói mà làm đi, mang cô gái đó về đây, chân cũng đừng đánh gãy."
Trợ lý có chút không hiểu: "Hiện tại làm như vậy, thật sự thích hợp sao?"
"Làm chuyện gì cũng thích hợp, báo thù cũng không phải toàn bộ nhân sinh đâu."
Ông quản gia thoáng cảm thấy vui mừng, không nghĩ tới lúc còn sống còn có thể nhìn thấy cậu chủ lộ ra vẻ tính trẻ con, ông còn có chút chờ nhà họ Mạc, muốn sớm một chút nhìn thấy cô gái kia.
——
Thời điểm ăn mừng năm mới, khắp nơi đều là không khí náo nhiệt.
Lúc đón giao thừa, Thi Nhân và Tiêu Khôn Hoằng ngồi trong sâm, câu có câu không nói chuyện, mãi đến mười hai giờ, cùng nhau nhìn pháo hoa bắn trên trời.
Thi Nhân quay qua nhìn Tiêu Khôn Hoằng: "Năm mới vui vẻ, Tiêu Khôn Hoằng."
"Năm mới vui vẻ, cô vợ nhỏ."
Người đàn ông nắm tay cô, mười ngón siết chặt.
"Ước một điều gì đi, Tiêu Khôn Hoằng."
Thi Nhân nhìn Tiêu Khôn Hoằng: "Anh ước điều gì vậy?"
Người đàn ông cúi xuống nhìn nàng: "Còn em thì sao? Em ước cái gì?"
"Anh cũng không nói cho em biết, vì sao anh lại muốn em nói cho anh biết?"
Trên khuôn mặt của Thi Nhân mang theo nụ cười, nâng mặt Tiêu Khôn Hoằng lên: "Em chỉ là cảm thấy, bây giờ rất hạnh phúc, thật sự vô cùng hạnh phúc."
Cô hi vọng Tiêu Khôn Hoằng vô cùng khỏe mạnh, an khang, ở bên cạnh cô và con của bọn họ cả đời.
Tiêu Khôn Hoằng sờ sờ lỗ tai của cô, có chút lạnh.
Bây giờ anh hi vọng, hạnh phúc này có thể duy trì lâu một chút.
——
Ngày hôm sau, mùng một đầu năm mới.
Sau khi ba đứa nhỏ thức dậy, liền nhìn thấy bếp trong nhà đã nhóm lửa.
"Ông nội, năm mới vui vẻ."
Ba đứa nhỏ trăm miệng một lời, mặc áo bông màu đỏ, đứng trước mặt ông cụ chúc tết, phá lệ đòi tiền lì xì.
Chú Khôn vội vàng đi tới: "Năm mới vui vẻ, đây là lì xì ông nội chuẩn bị, cầm lấy đi."
"Cám ơn ông nội!"
Ba đứa nhỏ cầm lì xì vô cùng vui vẻ xoay vòng quanh sân.
Thi Nhân và Tiêu Khôn Hoằng cũng dậy rất sớm.
Ba đứa nhỏ vội vã đã chạy tới, cũng một bộ dạng dạng chúc tết bọn họ.
Thi Nhân và Tiêu Khôn Hoằng đã sớm chuẩn bị bao lì xì, lần lượt đưa cho từng đứa.
"Cha, mẹ, năm mới vui vẻ."
Tiêu Khôn Hoằng sờ sờ đầu con gái nhỏ: "Đi chơi đi."
Rốt cục có một ngày, anh cũng có thể hưởng thụ ấm áp như vậy.
Mạc Tiểu Bắc chớp chớp đôi mắt: "Đi, chúng ta đi tìm chú Diệp và chị Tử Tây đi, bọn họ còn chưa cho lì xì đâu."
Ba đứa lại lạch bạch chạy đi.
Thi Nhân nhìn thoáng qua Tiêu Khôn Hoằng: "Mặc kệ không quản sao?"
"Quản làm cái gì, đều là người trưởng thành rồi."
Tiêu Khôn Hoằng biết Diệp Tranh đang suy nghĩ gì, sớm muộn gì Diệp Tranh cũng sẽ thỏa hiệp, vấn đề chỉ là thời gian.
Bây giờ, anh còn có chuyện riêng phải làm.
Ba đứa nhỏ rất nhanh chạy đến lầu một, vội vàng gõ cửa: "Dậy đi, chị Tử Tây."
"Dậy dậy, chú Diệp."
Gõ cửa nửa ngày mà người bên trong cũng không ra mở cửa.
Ba đứa liếc mắt nhìn nhau: Có chuyện gì vậy nha, sao lại không có ai mở cửa?
Bé Bánh Bao nghĩ nghĩ mở miệng: "Bọn họ chẳng lẽ chưa tỉnh dậy?"
Mạc Tiểu Bắc lắc đầu: "Tuyệt đối không có khả năng, có lẽ bọn họ không ở trong phòng, chúng ta đi ra ngoài tìm."
"Được đó, đi chơi thôi."
Ba đứa nhỏ lại hấp tấp chạy đi.
Sau đó phòng Mạc Tử Tây mở ra, Diệp Tranh ló đầu ra nhìn trái nhìn phải, sau đó đóng cửa lại: "Đi rồi, cuối cùng cũng đi rồi."
Diệp Tranh xoa huyệt Thái Dương, tối hôm qua uống nhiều quá, chuyện sau đó không nhớ rõ.
Sớm biết vậy thì sẽ uống ít lại một chút.
Lần trước cũng là như vậy, tuy rằng lần trước không phát sinh chuyện gì, nhưng lần này anh ta thật sự đã xảy ra chuyện rồi.
"Anh cũng có thể đi rồi."
Mạc Tử Tây ngáp một cái, cô kéo kéo chăn đắp lên người, lười biếng nhìn Diệp Tranh: "Mọi người đều là người trưởng thành rồi, chuyện này cũng không có gì, anh không cần để ở trong lòng."
Diệp Tranh bị nghẹn một chút.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!