Bên ngoài sân rất náo loạn, khắp nơi đều là âm thanh đốt pháo.
Mồng một đầu năm sẽ đi thăm tổ tiên, tảo mộ.
Phòng bếp đang nấu bánh trôi, nhiệt khí tỏa ra rất lớn.
Thi Nhân đứng bên cạnh bếp, cũng học gói vài cái bánh trôi, dù sao năm mới đều muốn chính mình tự tay gói bánh trôi.
"Đây là em gói đấy à?"
Tiêu Khôn Hoằng vào thư phòng sắp xếp một số chuyện hàng ngày, sau khi xử lý xong mọi chuyện, đi ra liền nhìn thấy cô vợ nhỏ của mình ở trong phòng bếp.
Anh đứng bên cạnh cô, cũng rửa tay: "Thoạt nhìn không khó lắm."
"Vậy anh thử xem xem."
Thi Nhân thả chậm tốc độ từ từ, làm mẫu cho Tiêu Khôn Hoằng xem làm sao để gói được bánh trôi.
Tuy rằng rất đơn giản, nhưng từ trước giờ Tiêu Khôn Hoằng chưa từng đến phòng bếp, chuyện thoạt nhìn rất đơn giản nhưng cũng không hề đơn giản như vậy.
Cái thứ nhất, Tiêu Khôn Hoằng phát hiện gạo nếp trong tay mềm nhũn, không nghe anh sai sử.
Cho nhân bánh vào, nhưng làm cũng không được.
Làm thế nào mới có thể vo thành hình tròn đây?
"Đơn giản mà? Tổng giám đốc Tiêu?"
Thi Nhân nhìn bộ dáng chân tay vụng về của Tiêu Khôn Hoằng, cười nói: "Ba đứa nhỏ nghịch bùn, vo tròn còn tốt hơn anh đấy."
Tiêu Khôn Hoằng nhìn thoáng qua thành phẩm thất bại trong tay, sau đó lại cầm cái thứ hai, lúc này mới thành công.
Anh nhíu mày, đưa bánh trôi đến trước mặt cô: "Cái này thì thế nào?"
"Cái không tồi, học rất nhanh nha."
Thi Nhân biết chuyện này không làm khó được anh, người đàn ông này tuy rằng chưa từng nấu ăn, nhưng công việc đơn giản như vậy, cũng không khó học.
Tiêu Khôn Hoằng đứng bên người cô, hai người cũng không nói chuyện, nhanh nhẹn bao bánh trôi.
Người đàn ông nhìn bánh trôi tròn vo, nhớ tới ba đứa nhỏ.
Bọn chúng cũng rất giống với viên bánh trôi này, trắng trắng, tròn vo, vô cùng đáng yêu.
Gói một lát, Tiêu Khôn Hoằng dừng lại: "Đây là cái gì?"
"Đây là đại diện cho may mắn, vốn là dùng tiền xu, bất quá, em cảm thấy tiền xu không an toàn với mấy đứa nhỏ. Cho nên em dùng hạt lạc để thay thế đồng tiền may mắn."
Tiêu Khôn Hoằng nghe vậy, yên lặng gói một hạt lạc may mắn vào.
Thi Nhân gói xong một cái cuối cùng, sau đó di động vang lên vài tiếng.
Có lẽ là tin nhắn chúc tết của người khác cũng không chừng.
Thi Nhân rửa tay xong, cầm lấy điện thoại nhìn thoáng qua, người nhắn tin đến vậy mà là Mạc Đông Lăng?
Sao lại thế này, Mạc Đông Lăng có chuyện gì tìm mình ư?
"Ai gửi tin nhắn vậy?"
Tiêu Khôn Hoằng nghiêng người nhìn thoáng qua, nhất thời ánh mắt híp lại, ngữ khí ê ẩm: "Anh ta sao lại có zalo của em?"
A!
Thi Nhân lộ ra một nụ cười sáng lạn: "Em cũng không nhớ rõ, chắc là thật lâu thật lâu trước kia đi."
"Thật lâu thật lâu trước kia là bao lâu, ở đâu, bởi vì sao em lại cho anh ta zalo? Vì sao em lại thêm zalo của anh ta?"
Liên hoàn đoạt mệnh truy vấn, người đàn ông này lại ghen rồi.
Thi Nhân nghiêm túc trả lời: "Hẳn là vì nguyên nhân công việc, trên zalo của em có rất nhiều bạn đều là vì công việc, không có liên quan đến vấn đề cá nhân."
"Ừ"
Tiêu Khôn Hoằng lên tiếng, sau đó cứ thế đi rửa tay, bộ dáng không nói một lời của anh làm cho Thi Nhân có chút lo lắng.
"Chồng à, giữa em và Mạc Đông Lăng không có quan hệ gì hết."
"Ừ."
Anh “Ừ” là có ý gì?
Thi Nhân nhìn khuôn mặt nghiêng nghiêng của Tiêu Khôn Hoằng không có biểu tình gì, cô kéo kéo ống tay áo của anh: "Chồng à!"
Tiêu Khôn Hoằng liếc cô một cái: "Nhìn anh làm cái gì, em không đi xem Mạc Đông Lăng nhắn tin gì cho em sao?"
"Ai nha, đều là qua lại trên công việc, chỉ là gửi tin chính phủ chúc phúc mà thôi, có cái gì hay đâu, đều là gởi tập thể mà thôi. Chồng à, anh chẳng lẽ chưa nghe một câu kia sao “Gửi tập thể, ta đây không trả lời.”
Tiêu Khôn Hoằng nhíu mày: "Vẫn là nên đi xem đi, dù sao trước mắt nhà họ Mạc cũng là đối tác hợp tác lớn nhất của tập đoàn Quang Viễn, chăm sóc khách hàng vẫn quan trọng nhất."
"Chăm sóc khách hàng là quan trọng nhất, nhưng anh cũng là người quan trọng, chồng của em là quan trọng nhất."
Thi Nhân kéo cánh tay của anh, còn lắc lắc, đáy lòng người đàn ông vốn cảm thấy có chút ê ẩm, rốt cục cũng xuôi xuôi.
Tiêu Khôn Hoằng lau khô tay, lôi kéo Thi Nhân: "Mở ra đọc đi, anh cũng không phải là kẻ nhỏ mọn như vậy."
"?” Anh xác định?
Tiêu Khôn Hoằng hé mắt: "Hay là tin nhắn của hai người, anh không thể xem?"
"Làm sao có thể như vậy được, anh cứ tùy tiện xem đi, anh xem đi, em không muốn xem."
Thi Nhân đưa điện thoại của mình cho anh, sau đó lại đi trông nồi bánh trôi đang nấu.
Dù sao vốn dĩ giữa cô và Mạc Đông Lăng cũng không có gì.
Người sáng mắt không nói tiếng lóng, cô cũng không làm chuyện gì đuối lý, sợ cái gì nha?
Tiêu Khôn Hoằng cầm di động, nhìn thoáng qua cô gái đang đứng trước bếp, khóe môi nhếch lên một cái.
Đúng ra, cô nói anh như vậy cũng đủ rồi.
Người đàn ông tùy ý mở Zalo, nhìn thoáng qua tin nhắn của Mạc Đông Lăng, sau đó biểu tình vui vẻ trên mặt dần dần biến mất.
【Cô Thi, năm mới vui vẻ】
【Đây là lì xì gửi mừng tuổi cho ba đứa nhỏ, đơn giản biểu đạt tâm ý.】
【Cô Thi còn thiếu tôi một bữa cơm, không biết sau năm mới có thể có cơ hội cùng cô ăn một bữa cơm không?】
Ha ha!
Tiêu Khôn Hoằng nắm chặt di động, nghiến răng nghiến lợi, tên đàn ông này thật đúng là âm hồn bất tán mà!
Biết rõ Thi Nhân là vợ của anh, ngay cả đứa nhỏ cũng đã có thể đi mua nước tương.
Vậy mà còn dám gửi tin nhắn như vậy cho cô vợ nhỏ của anh.
"Chồng, bánh trôi nấu gần xong rồi, anh… sắc mặt của anh sao lại khó coi như vậy?"
Thi Nhân nuốt một ngụm nước bọt, theo bản năng nhìn thoáng qua di động.
Trong lúc nhất thời tim cô đập như sấm, cái tên Mạc Đông Lăng kia đến tột cùng đã gửi tin gì vậy, cô và Mạc Đông Lăng thật sự một phần quan hệ cũng không có!
Nô tì thật oan uổng nha.
"Thi Nhân."
"Có!"
Thi Nhân còn nghiêm túc nhìn anh, tên cũng đã gọi, tin gửi đến đến tột cùng là ghi cái gì nha?
Mạc Đông Lăng, anh hại chết tôi rồi!
Tiêu Khôn Hoằng cầm di động: "Hai người từ trước đến nay thật sự không có gì?"
"Thật sự không có gì, bằng không em lập tức xóa bạn bè với anh ta."
Lúc Thi Nhân đưa tay muốn lấy lại điện thoại, Tiêu Khôn Hoằng nâng tay lên: "Không cần, xóa kết bạn lại có vẻ có chút cố ý."
"Được, vậy cũng được."
Thi Nhân thu tay lại, cười trừ một cái: "Chồng à"
"Xem đi."
Tiêu Khôn Hoằng đưa điện thoại cho cô, vẻ mặt khó lường.
Thi Nhân vội vàng nhìn thoáng qua nội dung tin nhắn, nhất thời kinh ngạc nói: "Em, em cũng không biết vì sao anh ta lại gửi lì xì cho em."
"Lúc nào thì em thiếu Mạc Đông Lăng một bữa cơm vậy?"
"Không có mà."
Thi Nhân cẩn thận nghĩ một chút, sau đó dè dặt nói: "Không phải lần trước có buổi trao đổi sao, hôm đó ở chỗ Tử Tây, Mạc Đông Lăng hẹn chúng em đi ăn cơm. Kết quả công ty tăng ca nên không đi được?"
Tiêu Khôn Hoằng “Ừ” một tiếng, cũng không biết là cao hứng, hay là mất hứng.
Thi Nhân nhìn nội dung: "Em và anh ta căn bản là không quen, anh ta cho em hồng bao hẳn là cũng là vì Mạc Tử Tây, nhờ em chiếu cố tốt cho Mạc Tử Tây, không có ý tứ khác."
"Anh biết."
Tiêu Khôn Hoằng vỗ vỗ bả vai của cô: "Đến lúc đó, đi ăn cơm với anh ta một bữa đi."
"Được."
Thi Nhân vội vàng cầm lấy điện thoại trả lời tin nhắn, cũng không nhìn ý tứ của anh.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!