Không khí nháy mắt im lặng.
Thi Nhân và Tiêu Khôn Hoằng cũng không nói chuyện, nên không ai biết bọn họ đã xảy ra chuyện gì.
Diệp Tranh quay đầu hỏi một câu: "Đưa cái gì vậy? Mạc Đông Lăng ở xa như vậy, nếu mà có chuẩn bị lì xì thì bọn nhỏ cũng không nhận được. Anh cô có tiền như vậy, cũng thích chơi trò diễn xiếc này sao?"
Chậc chậc, đường xa như vậy mà còn gửi quà tết?
Thấy thế nào cũng không giống bút tích của cậu chủ cả nhà họ Mạc, có chút keo kiệt.
Sẽ không phải là cái gì mà ngọc thạch, đồ trang trí, hoặc là trang sức... của nhà họ Mạc đấy chứ, dù sao nhà họ Mạc cũng chuyên bán mấy thứ đồ này.
"Này này, Diệp Tranh, anh có biết bộ dáng ghen tị này của anh thật khó nhìn không. Anh của tôi nếu đã nói như vậy thì nhất định có thể gởi đến đây.”
Vừa dứt lời, bên ngoài đã có người tới: "Xin hỏi cô Thi Nhân có ở đây không?"
"Tôi đây, có chuyện gì không?"
Thi Nhân không muốn đứng ở trong sân nói chuyện, đi ra bên ngoài, hít thở không khí.
Kết quả người ở phía ngoài lấy ra một bưu phẩm: "Đây là bưu phẩm chuyển phát quốc tế của cô, xin ký nhận."
"Bưu phẩm chuyển phát quốc tế của tôi, quốc gia nào vậy?"
Thi Nhân như thế nào lại có một dự cảm không tốt?
Ông trời ơi, trăm ngàn lần không cần như vậy nha, hôm nay là mồng một năm mới đó, cô muốn vui vẻ ăn mừng lễ mừng năm mới mà.
"Nước Singapore chuyển phát, người kí văn kiện là cậu Mạc."
Cậu Mạc?
Thi Nhân che mặt, trời ạ, hôm nay là mùng một, có thể để cho cô vui vẻ trôi qua hay không vậy?
"Có phải là bưu phẩm của anh em gửi đến hay không?"
Mạc Tử Tây chạy đến nhìn dấu hiệu đóng gói chuyển phát bên ngoài, nhất thời vui vẻ nói: "Đứa thứ nhất, đứa thứ hai, đứa thứ ba, lại đây nhận quà này."
Vừa nhìn liền thấy bưu kiện anh mình kí gửi đến.
Quả nhiên anh vừa ra tay, liền biết có hay không.
"Oa oa oa, chú xinh đẹp tặng lễ vật gì vậy."
Ba đứa nhóc như ong vỡ tổ chạy ra, vây quanh bên ngoài thùng.
Diệp Tranh nhìn thoáng qua biểu tình của Tiêu Khôn Hoằng, vui sướng khi người gặp họa nói: "Anh ba, tên Mạc Đông Lăng này có phải quá quan tâm đến nhà của anh hay không? Không đúng không đúng, hẳn là đối với ba đứa bé của anh thực quan tâm đó nha, lúc trước không phải là anh ta đã nói, muốn nhận nuôi một đứa sao?"
"Cho nên?"
Ánh mắt Tiêu Khôn Hoằng lạnh lùng, nói thêm nữa một chữ, ông đây liền giết chết cậu.
"Khụ khụ, đều là nghe đồn thôi, ha ha. Anh ba, anh làm sao có thể đưa con cho người khác nuôi, ba đứa bé rất đáng yêu nha."
Tiêu Khôn Hoằng ngồi ở cạnh bếp lò, bỏ vào một chút củi.
Khuôn mặt anh vô cùng lạnh lùng, mất hứng đều viết trên mặt.
Cũng đúng, đổi lại là ai cũng chắc sẽ không cao hứng.
Có một người đàn ông như hổ rình mồi với vợ của mình, con mình lại yêu thích anh ta, tuy rằng giấu vô cùng kín đáo, lại nhìn không ra bất cứ vấn đề gì.
Thế nhưng chuyện tình cảm, không phải dùng từ ngữ là có thể hình dung rõ ràng.
Giác quan thứ sáu của người đàn ông cũng rất mạnh.
Diệp Tranh cảm giác được bầu không khí không đúng lắm, anh ta đi ra ngoài, cùng mọi người xem lễ vật.
Bên ngoài vẫn truyền đến âm thanh thét chói tai của ba đứa nhóc.
Biểu tình của Tiêu Khôn Hoằng càng bí hiểm, một mình ngồi bên cạnh bếp lò, bộ dạng ai cũng đừng đến trêu chọc ông đây.
Chú Khôn đã đi tới, chậm rãi nói: "Đợi sau khi ăn cơm xong, chúng ta cùng nhau lên núi tảo mộ."
"Được."
Chú Khôn nhìn thoáng qua cửa, ba đứa nhóc vây quanh bưu kiện chuyển phát líu ríu nói không ngừng, mặt ông cụ mang ý cười: "Đứa thứ nhất, thứ hai rất giống cháu, bộ dạng đẹp, lại thông minh."
"Vâng, những điều này là do công lao của Thi Nhân."
Lúc đối mặt với người lớn, biểu tình Tiêu Khôn Hoằng không còn thối, tốt xấu vẫn nên khống chế một chút.
"Cháu Tiêu, có nói mấy câu chú vẫn muốn nói, nhưng không biết lấy thân phận nào để nói. Vốn những lời này hẳn là nên để ông bà ngoại của Thi Nhân nói mới đúng.”
Tiêu Khôn Hoằng ngừng tay, nhìn chú Khôn: "Chú cứ gọi cháu là Khôn Hoằng là được."
Dù sao, trước mắt vị này là trưởng bối duy nhất còn trên đời của Thi Nhân.
Anh đã từng nghe Thi Nhân nhắc tới chuyện trước kia, vị chú Khôn này có quan hệ rất tốt với ông bà ngoại của cô vợ nhỏ, dường như xem nhau là anh em.
Nếu ông bà ngoại của cô vợ nhỏ đã qua đời, anh cũng sẽ tôn trọng chú Khôn như bọn họ.
"Vậy chú sẽ nghe theo cháu gọi cháu là Khôn Hoằng. Thi Nhân mạng khổ, trong nhà không có thân phận bối cảnh gì, phía trên còn có một người cha không chịu trách nhiệm. So ra kém xa cháu Tiêu gia lớn nghiệp lớn, bối cảnh gia đình hiển hách."
Ông cụ nói liên miên liên tục một hồi, nhưng chưa nói đến trọng điểm.
"Chú Khôn, chú muốn nói cái gì thì nói thẳng đi, chúng ta hiện tại đã là người một nhà rồi."
"Vậy thì chú sẽ nói thẳng vậy, cháu dù sao cũng là người có tiền, tuổi trẻ đầy hứa hẹn vừa anh tuấn lại tiền nhiều, hẳn là có không ít cô gái thích cháu?"
Dù sao hiện tại xã hội là dạng gì, chú Khôn cũng biết chút ít.
Có tiền có thể khiến con người ta điên cuồng.
Huống chi bộ dạng Tiêu Khôn Hoằng thật sự là quá mức xuất sắc, người đàn ông như vậy mặc kệ lúc nào cũng không thiếu các cô gái vây quanh.
Thi Nhân là một người không quyền không thế, cũng không có cái gì, một cô gái mồ côi, gả cho người đàn ông như vậy, khẳng định sẽ gánh chịu rất nhiều chuyện.
Tiêu Khôn Hoằng hiểu được ông lo lắng điều gì.
Đó cũng là cũng là chuyện thường tình.
"Chú Khôn, cháu rất yêu Thi Nhân, đời này cháu cũng chỉ sẽ có một mình cô ấy là vợ, cô ấy đối với cháu mà nói, thật sự rất quan trọng."
" Khôn Hoằng, cháu nói như vậy, đáy lòng chú Khôn rất vui. Bất quá đàn ông mà, đôi khi cũng nói không chính xác được. Chú chỉ hi vọng nếu có một ngày cháu thật sự thay lòng đổi dạ, thì không cần thương tổn Thi Nhân, cứ đưa con bé về nhà là được rồi."
"Thật có lỗi, chuyện này cháu không thể đáp ứng chú."
Tiêu Khôn Hoằng nhìn ông: "Cháy sẽ che chở em ấy cả đời."
Ông cụ nhìn thanh niên trước mặt, tuổi trẻ đầy hứa hẹn, vừa thấy khí thế nói chuyện liền biết cũng không phải là ngưởi đàn ông bình thường.
Nhưng dạng đàn ông này, lại dùng ánh mắt kiên định như vậy nhìn mình.
Hai người nhìn nhau nửa ngày, chú Khôn bỗng nhiên cười cười: "Chú hiểu rồi, chú tin tưởng cháu."
Nếu người đàn ông như vậy muốn lừa gạt một người mà nói, vậy thì đối phương nhất định không thể phát hiện ra.
Thế nhưng, ông cũng nguyện ý tin tưởng Tiêu Khôn Hoằng.
Dù sao Thi Nhân của ông xứng đáng.
Nó xứng đáng có được một người người đàn ông tốt yêu mình.
Chú Khôn nhất thời thả lỏng rất nhiều: “Khôn Hoằng, trong nhà của cháu hẳn là cũng rất tốt. Tình huống của Thi Nhân cháu hẳn là cũng biết, cha của nó cũng không phải thứ tốt lành gì, không có bối cảnh gì. Người trong nhà cháu có để ý chuyện này không?"
Sau khi tìm hiểu cá nhân xong, hiện tại bắt đầu thăm dò bối cảnh gia đình.
Tiêu Khôn Hoằng thản nhiên mở miệng: "Cha mẹ cháu đã qua đời từ rất sớm, ông nội của cháu năm trước cũng vừa qua đời, trong nhà hiện tại cũng chỉ có một mình cháu."
Về phần Tiêu Vinh, còn có chuyện của Tiêu Đào Hy, cũng không cần nhắc tới.
Miễn cho ông cụ lo lắng.
Mà anh cũng không biết phải giải thích chuyện này cho chú Khôn như thế nào.
"Chỉ còn lại có một mình cháu sao, về sau có Thi Nhân với con của hai đứa bên cháu rồi."
Chú Khôn mặc dù là nói như vậy, nhưng rõ ràng là có thể nhìn thấy được ông thở phào.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!