Tiêu Khôn Hoằng nhìn xuống, thấy món đồ nhỏ trong tay đứa thứ ba là một con thỏ làm bằng ngọc bích, rất đẹp và sống động
Nhìn biểu hiện của đứa thứ ba là biết nó rất thích cái mặt dây chuyền này
"Cha ơi, ông ơi, thỏ nhỏ đáng yêu quá, về nhà chúng ta nuôi một con thỏ được không?"
Tiêu Khôn Hoằng không lên tiếng, anh nhìn con thỏ có chút không thuận mắt
Miếng ngọc bích này không tệ, vừa nhìn là biết rất mắc
Quả nhiên là bút tích Mạc Đông Lăng
"Ông ơi, ông lên núi bắt cho con một con thỏ rừng được không?"
Chú Khôn bây giờ rất chiều con nít, cơ bản là nói cái gì thì cho cái đó
"Được thôi"
Đứa thứ ba vô cùng vui mừng, con bé luôn muốn nuôi một con thỏ
Tiêu Khôn Hoằng kéo tay con gái: "Sau khi về cha sẽ mua cho con một con, ông lớn tuổi rồi, lên núi có chút nguy hiểm."
"Dạ dạ, vậy về mua nhé."
Đứa thứ ba không hề ngang bướng chút nào
"Bé con, con nói cái này là ai tặng đây?"
Chú Khôn hình như nghe thấy con con nói cái gì mà chú chú, chẳng lẽ Thi Đằng Sùng lại sinh thêm một đứa con trai với người khác?
Dù gì thì mẹ của Thi Nhân, chỉ có một mình con bé là con gái.
"Là chú xinh đẹp ạ."
Chú Khôn nghi ngờ hỏi: "Thi Nhân có em trai khi nào vậy?"
"Không phải như vậy đâu, người chú mà con bé gọi là anh Mạc Tử Tây, bởi vì quan hệ của bọn họ rất tốt, cho nên con bé mới gọi chú theo."
Chú Khôn cũng biết Mạc Tử Tây, là một đứa trẻ tốt
"Hóa ra là vậy à, lúc nãy chú còn hơi bối rối, Thi Nhân làm gì có anh em chứ."
Chú Khôn cười nói: "Nhìn thấy cuộc sống bây giờ của Thi Nhân, chú cũng coi như là yên tâm hoàn toàn rồi."
Trước cửa, Diệp Tranh bê cái rương vào rồi la mắng: "Tại sao chỉ có mình cô dọn đồ? Em là cu-li khuân vác hả?"
"Ở đây có mình tôi là con gái, tôi không dọn thì ai dọn."
"Ở đó không phải vẫn còn một người sao?"
Diệp Tranh liếc Tiêu Khôn Hoằng một cái, sau đó im miệng, thôi bỏ đi người nghèo không có tư cách sai người khác, ai kêu mình bây giờ nghèo chứ.
Sau đó, mấy cái rương được đêm đến trong sân vườn.
Phần lớn đều là quà dùng cho năm mới, đem đến may mắn và không khí tươi mới, chứ không phải kiểu quà cáp quý báu.
Thi Nhân nhìn thấy đống đồ này có hơi đau đầu
Nếu như tặng quà mà quá cao sang, vậy thì cô vẫn có cớ để trả lại, nhưng đống đồ này trừ cái mặt dây chuyền của bé Bánh Bao có hơi quý trọng ra, còn những cái khác đều là những món quà Tết rất bình thường, còn có một chút đồ ăn vặt
Cái này thì khiển người ta hơi khó xử rồi
Cái này mà còn trả lại nữa, thì sau này còn hợp tác giao lưu gì với Mạc Đông Lăng được nữa
Có điều nếu giữ lại hết, thì sẽ có người nào đó ghen đó.
Thi Nhân nhìn Tiêu Khôn Hoằng một cái, đi đến bên anh nói nhỏ: "Những thứ này đều là quà Tết mà Mạc Đông Lăng gửi cho Mạc Tử Tây, dù gì con bé cũng không có về nhà ăn Tết cho nên người trong nhà cũng có hơi lo lắng."
"Quà Tết tặng cho Mạc Tử Tây, vậy món đồ trong tay đứa thứ ba là cái gì?"
"Tử Tây không phải cứ đi theo chúng ta sao, Mạc Đông Lăng chắc chắn cũng sẽ chuẩn bị cho chúng ta một phần quà Tết, đây cũng là điều đương nhiên mà."
Giọng điệu Tiêu Khôn Hoằng thản nhiên: "Những thứ này trong nhà có rồi, mấy cái này cũng treo đầy sân vườn rồi."
Ý nói đồ mà Mạc Đông Lăng tặng quá thừa thãi
Thi Nhân lập tức nói: "Em biết, sân nhà chúng ta không cần trang trí thêm gì nữa, có điều chỗ của chú Khôn, còn có sân cái mà anh mua còn chưa trang trí gì cả, còn nữa vệ sĩ mà anh dẫn theo còn chưa nhận được quà tết nữa. Vậy hoa dâng Phật chúng ta đem chia cho mọi người đi, anh nghĩ sao? "
"Tốt xấu gì cũng là quà Tết của Mạc Đông Lăng tặng, em đem đi chia như vậy, có kì quá không?"
"Có gì đâu mà không được, dù gì cũng là tặng cho chúng ta, để đó thì cũng để đó, để lâu còn lãng phí hơn."
Thi Nhân nhìn thấy nét mặt Tiêu Khôn Hoằng thả lỏng chút, liền nói: "Vậy cứ vui vẻ mà quyết định vậy đi."
Cô nhanh chóng đi đến bên Mạc Tử Tây: "Quà Tết mà anh trai em tặng, bây giờ em chọn ra trước, còn lại thì chị đem đi tặng người khác, đồ trong nhà bây giờ quá nhiều rồi."
"Em lấy cái này được rồi còn mấy cái kia thì tùy mọi người xử lý."
Mạc Tử Tây càng bình thản hoàn toàn không có nghĩ gì nhiều.
Muốn tặng ai thì tặng, dù gì cô ấy sống ở đây cũng ăn không hết, mấy món đồ này vừa nhìn là biết anh hai mua tặng vì tình nghĩa.
Thi Nhân nhìn thấy vẻ mặt của Mạc Tử Tây thì yên tâm.
Cô để ba đứa bé chọn ra những món đồ mà bọn chúng thích ăn, còn lại thì kêu trợ lý lấy đi: "Đống này nhiều quá, kêu mọi người chia ra lấy đi."
"Cảm ơn mợ chủ."
Trợ lý kêu vệ sĩ dọn đi rồi.
Thi Nhân nhìn thấy đóng đồ cuối cùng cũng được đem đi, cô mới thở phào nhẹ nhõm, cũng coi như là xử lý xong rồi.
Nếu không bình giấm trong nhà bể ra thì cô cũng không biết xử lý thế nào.
Sau khi Tiêu Khôn Hoằng nhìn thấy đóng đồ được đem đi nét mặt mới hoàn toàn thả lỏng.
Bất kể Mạc Đông Lăng có tự mình đa tình thế nào thì cô vợ nhỏ cũng không biết, không tuyệt đối không có ý nghĩ khác đối với anh ta.
Trận phong ba này cứ như vậy mà trôi qua
Lúc Thi Nhân rảnh rỗi, có trả lời tin nhắn của Mạc Đông Lăng: "Anh Lăng năm mới vui vẻ, chúc anh mạnh khỏe vạn sự như ý."
Mạc Đông Lăng đó lại gửi bao lì xì, lại tặng đồ mà không trả lời một câu đúng là quá bất lịch sự.
Dù sao hai nhà bây giờ vẫn còn quan hệ hợp tác.
Mạc Đông Lăng biết cho nên mới làm như vậy, nguyên nhân cũng là do Mạc Tử Tây, kết quả cô cũng không nghĩ là Tiêu Khôn Hoằng lại phản ứng dữ vậy, làm cứ như Mạc Đông Lăng có ý nghĩ gì khác với cô vậy.
Đây là chuyện tuyệt đối không thể.
Cô và Mạc Đông Lăng cũng không có gặp nhau mấy lần, sao lại có thể xảy ra việc giống như Tiêu Khôn Hoằng nói được chứ, nghĩ thôi đã cảm thấy vô lý
Nhưng rất nhanh sau đó, Mạc Đông Lăng trả lời lại: "năm mới vui vẻ, Tử Tây nhờ mọi người chăm sóc hộ."
"Tử Tây cũng là một đứa bé ngoan, chúng tôi thuận thiện thì dẫn nó theo, cứ coi như thêm một đôi đũa, dù sao người đông thì náo nhiệt, không có gì đâu."
"Cô Thi cô thích đón Tết ở quê nhà?"
"Đúng rồi mấy năm rồi không có về nhà xem, ở quê tôi thì cũng không có người thân gì cả, Tử Tây cùng với tôi về nhà ăn Tết, coi như bên cạnh nhiều thêm một người cũng rất náo nhiệt."
Mạc Đông Lăng nhìn thấy câu nói đó, đột nhiên cảm thấy rất đau lòng.
Rõ ràng cô vẫn còn người thân
Rõ ràng cô, còn có mẹ cô đều không cần trải qua nhiều chuyện như vậy, có nhà họ Mạc chống lưng, Thi Đằng Sùng dám có tiểu tam? Anh ta rất muốn bóp chết Thi Đằng Sùng.
Còn có Thi Nhân, lúc đầu bị Thi Đằng Sùng ép gả cho Tiêu Khôn Hoằng bị người ta ức hiếp như vậy.
Nếu anh ta ở đó, tuyệt đối sẽ để sẽ nhà họ Tiêu trả giá, khiến ông lão hối hận vì đã đối đãi với người nhà họ Mạc như vậy
Mạc Đông Lăng nhíu mày trả lời: "Cô Thi, bao lì xì tôi coi như chưa nhận, cái này cứ xem như cho tụi nhỏ một chút tấm lòng."
Thi Nhân thấy số tiền trong bao lì xì, không ít hơn mấy trăm.
Cô bất lực thở dài Mạc Đông Lăng thực ra là người biết nắm bắt chừng mực, sẽ không tặng quà quá cao sang khiến cô cảm thấy không thích hợp.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!