“Cảm ơn, để tôi đi tìm xem.”
Thi Nhân đã mang quà năm mới tặng cho mỗi người, mà ban nãy làm sao lại không chú ý tới bên trong còn có một hộp xốp cách nhiệt?
Mạc Đông Lăng đối với câu trả lời này không hề ngạc nhiên.
Theo tính tình của Tiêu Khôn Hoằng, những quà tết mà anh ta đã gửi, nhất định sẽ được dùng để mang đi tặng cho mọi người.
Người đàn ông keo kiệt, thật không xứng với nhà họ Mạc.
Sau khi Thi Nhân đặt điện thoại xuống, liền đi ra ngoài sân, tìm trợ lý để hỏi về cái hộp xốp, sau đó liền nhìn thấy trợ lý đi tới.
“Mợ chủ, ở đây có một hộp xốp, bên trong đó có chứa lá nguyệt quế, nên được gửi cho cô chủ nhà họ Mạc rồi ạ.”
“Đúng, đúng, đúng, chính là nó. Tôi đang tìm cái đó đây. Tôi đã hiểu rồi.Cảm ơn anh.”
Thi Nhân cầm lấy chiếc hộp xốp, nhìn thấy lá nguyệt quế tươi bên trong.
Cô đã từng nhìn thấy loại lá này trước đây, khi tới nước Singapore. Quả nhiên, so với những chiếc lá nguyệt quế ở đây thì không giống nhau lắm.
“Đây là cái gì vậy?”
Tiêu Khôn Hoằng nghe thấy tiếng nói chuyện ở bên ngoài, tò mò đi ra ngoài, nhìn thấy hộp xốp trong tay Thi Nhân bèn hỏi: “Đây là cái gì?”
Đó có phải là món quà của Mạc Đông Lăng tặng cho cô vợ nhỏ không?
Biểu cảm người đàn ông bình tĩnh, làm ra dáng vẻ đối với việc này tôi một chút cũng không quan tâm, nhưng thực ra trong lòng hết sức tò mò.
“Đây là lá nguyệt quế.”
Thi Nhân đưa chiếc hộp cho Tiêu Khôn Hoằng: “Nhớ đưa cho Mạc Tử Tây nhé, bữa tối có thể ăn thịt nướng, để chú Khôn nếm thử lá nguyệt quế chính thống
Tiêu Khôn Hoằng liếc nhìn cái hộp một cái, rồi ném cho trợ lý: “Cứ làm vậy đi.”
Anh bước một bước, đuổi theo Thi Nhân
Thi Nhân đi đến sân bên cạnh, nhìn thấy chú Khôn đang đánh bóng một cái gì đấy bằng gỗ, cô bước tới hỏi: “Ông đang làm gì vậy?”
“Làm cho đứa nhỏ một ít đồ chơi.”
“Hôm nay trời lạnh như vậy, đừng làm nữa, tay ông sẽ bị tê cóng mất.”
“Đây có là gì đâu, khi chú còn trẻ hay đi săn bắn, mùa đông thường sống ở trong rừng, cũng không sợ mấy cái chuyện này. Chú nghĩ năm sau các cháu sẽ rời đi, nên làm cái gì đó cho đứa trẻ để các cháu mang về nhà”
Thi Nhân ngồi bên cạnh ông lão: “Thật sự không cần vất cả như vậy.”
“Thi Nhân, những thứ này kì thực là những gì ông ngọai cháu đã nói trước đây, nói rằng nếu mẹ cháu có cháu, ông ấy sẽ làm những thứ này cho cháu. Thật tiếc vì tay nghề của chú không tốt bằng ông của cháu, nhưng chú vẫn muốn thay ông ấy làm điều gì đó.”
Người đã chết rồi vẫn còn vấn vương.
Ông ấy vẫn còn sống, vì vậy ông ấy giúp anh trai của mình làm điều này.
Thi Nhân đột nhiên đỏ mắt: “Cháu biết rồi, cháu sẽ giúp ông.”
“Cháu thì giúp được gì cho chú, đừng làm phiền, cháu ngồi bên cạnh chú nói chuyện với chú là được rồi.”
Thi Nhân cũng không biết phải giúp gì, đành ngồi bên cạnh: "Được rồi, vậy thì chúng ta nói chuyện."
"Thi Nhân, cháu với Khôn Hoằng làm sao mà quen biết nhau vậy?"
Quen biết nhau như thế nào sao?
Thi Nhân nhớ lại quá trình bản thân mình và Tiêu Khôn Hoằng làm quen nhau, có chút khó khăn, lúc đầu cô không hiểu Tiêu Khôn Hoằng.
Đối phương cũng không hiểu mình.
Hai người bọn họ thực sự đã đi rất nhiều đường vòng.
Thi Nhân suy nghĩ một lúc rồi trả lời: "Thực ra đó là sự trùng hợp ngẫu nhiên. Lúc đầu, cháu và anh ấy nhìn thấy đối phương đều không vừa mắt. Cháu cảm thấy anh ấy là con một gia đình giàu có, không giỏi giao tiếp và có một tính khí tồi tệ. Cháu chưa bao giờ nghĩ rằng bản thân có thể ở bên anh ấy, cháu cảm thấy rằng chúng cháu không phải cùng một loại người."
“Sau đó thì sao?”
"Sau đó, cháu mới phát hiện ra anh ấy cũng bởi vì hoàn cảnh của gia đình, đã làm một vài việc "nghĩ một đằng nói một nẻo", anh ấy không phải loại người mà mọi người nhìn thấy."
Chú Khôn gật đầu, ông ấy biết Tiêu Khôn Hoằng đã từng nói người trong gia đình đều đã chết.
Kiểu gia đình quyền thế này rất phức tạp, ông ấy từ trước đến nay đều lo lắng gia đình Tiêu Khôn Hoằng sẽ coi thường Thi Nhân, hiện tại cho thấy xem ra bản thân đã suy nghĩ quá nhiều.
Thi Nhân nhìn chú Khôn: "Trước đây cha mẹ của anh ấy mất sớm, quan hệ với ông nội rất tệ. Cho nên anh ấy cũng khá lận đận."
"Khôn Hoằng là một người đàn ông tốt, sau này các cháu chắc chắn sẽ cùng nhau sống tốt."
"Chú Khôn, cháu biết rồi, anh của Mạc Tử Tây gửi quà năm mới tới, còn gửi một loại lá nguyệt quế đặc biệt của nước Singapo. Buổi tối ông có thể nếm thử xem."
Tay của ông lão ngừng lại, nhìn Thi Nhân nói: "Con người Khôn Hoằng không tồi , nếu có người theo đuổi ngươi ở bên ngoài, cháu vẫn cần phải giữ khoảng cách."
Thi Nhân: "??"
Câu nói cuối của chú Khôn có nghĩa là gì?
Cô làm sao nghe không hiểu chứ.
"Chú Khôn, con và anh Lăng không có quan hệ gì hết, ông đã hiểu lầm rồi."
"Ừm, chú biết cháu là một đứa trẻ ngoan. Chú chỉ nhắc nhở cháu thỉnh thoảng nên chú ý đến điều đó."
“Cháu biết rồi ạ."
Thi Nhân tận đáy lòng có chút phiền muộn, làm sao chú Khôn lại biết chuyện này? Chẳng lẽ nào Tiêu Khôn Hoằng đã nói gì đó với chú Khôn?
Tại sao anh ấy lại như thế này.
Rõ ràng là không có gì.
Nói như thể có chuyện gì đó, Thi Nhân hơi tức giận.
"Thi Nhân à, cháu đừng tức giận. Không phải Khôn Hoằng đã nói chuyện đó, là chú đã nghe thấy. Chú Khôn cũng không phải kẻ mù, không thể nhìn thấy điều gì đang đến."
"Chú Khôn, anh Lăng chỉ là chú của đứa trẻ, đối với con mà nói cũng giống chỉ như anh trai. Con hoàn toàn không có suy nghĩ gì khác."
"Vậy là tốt rồi, chú tin tưởng vào cháu."
Ông lão không nói gì nhiều.
Hiện tại, có vẻ như Thi Nhân quả thực không có vấn đề gì, nhưng phía nhà họ Mạc có cái gì đó hay không, thì không ai biết được.
Nhưng về phía Thi Nhân, người nhà trong nhà cậu ấy vẫn tin tưởng con bé.
"Anh ba, anh ở đây làm gì vậy? Em còn đang tìm anh."
Giọng nói của Diệp Tranh phát ra từ phía cổng sân, Thi Nhân quay đầu lại liền thấy Diệp Tranh đang đứng bên ngoài, liền nhìn thấy Tiêu Khôn Hoằng đang ngồi phía sau bức tường.
Được lắm, còn trốn ở đó nghe trộm.
Cảm giác bị tố cáo, đến góc tường để lắng nghe sao?
Ở cửa sân, Tiêu Khôn Hoằng hai mắt híp lại nhìn chằm chằm Diệp Tranh, giọng điệu ảm đạm: "Cố ý?"
“Anh ba, anh phải tin em, tuyệt đối không phải cố ý, em làm sao có thể biết anh vì sao lại trốn ở chỗ này?"
Khi Diệp Tranh nói, anh ta đã thấy Thi Nhân đi ra.
Anh ta nhanh chóng sờ sờ đầu: "Đột nhiên em nhớ ra quần áo còn chưa dọn, em đi trước đây."
Tiêu Khôn Hoằng: “......"
Anh nghiêng đầu sang một bên liền nhìn thấy cô gái nhỏ bước ra, vừa nhìn liền biết tức giận như thế nào.
Người đàn ông nắm lấy tay cô: "Làm sao vậy, ai khiến em tức giận?"
"Còn ai nữa, không phải là anh sao?"
Tiêu Khôn Hoằng liếc nhìn vào trong sân, muốn nắm lấy tay Thi Nhân, kết quả bị vứt bỏ.
"Em có chắc là muốn cãi nhau với anh trước mặt chú Khôn không? Đừng khiến chú Khôn lo lắng."
Nhắc tới người lớn tuổi, thái độ của Thi Nhân ngay lập tức mềm mại đi rất nhiều
Thế là Tiêu Khôn Hoằng liền cầm lấy tay cô kéo người đi rồi cùng nhau biến mất ở trước mặt ông lão.
Chú Khôn ngẩng đầu lên liếc nhìn một cái, rồi cúi đầu tiếp tục làm những thứ trong tay, cũng không quản tình hình bên phía Thi Nhân.
Dù sao chuyện của hai vợ chồng họ, bản thân họ có thể tự mình giải quyết.
Ông lão cảm thấy Tiêu Khôn Hoằng con người này vẫn ổn, vì thế Thi Nhân nên ngoan ngoãn ở bên Tiêu Khôn Hoằng, không nên bởi vì người ngoài, mà làm xáo trộn cuộc sống ban đầu giữa bọn họ.
Hai người họ đi ở bên đường, bóng dáng hai người trải dài rất dài.
Thi Nhân rất nhiều lần muốn hất tay anh ra, nhưng đều bị Tiêu Khôn Hoằng nắm chặt lấy không buông, cuối cùng cô cũng hết sức lực để vùng vẫy.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!