Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tổng Tài Truy Thê: 36 Kế Chưa Đủ - Tiêu Khôn Hoằng - Thi Nhân

Người đại diện trưởng thôn không ngờ Tiêu Khôn Hoằng thực sự để vệ sĩ làm như vậy.

Người đàn ông này rõ ràng rất hiền lành.

Tiêu Khôn Hoằng lạnh lùng, nghiêm nghị: "Sau khi các người có cuộc sống tốt như bây giờ, các người đã quên ai cho phép cá người sống tốt cuộc sống này rồi sao? Tôi xây đường ở bên ngoài, còn bỏ tiền ra sửa nhà cho các người, còn việc kinh doanh ở đây cũng tôi đập tiền vào. Các người có thể yên tâm về quê ăn Tết vì được hiền tài phù hộ.”

Lời nói của Tiêu Khôn Hoằng đập vào mặt mọi người không thương tiếc.

Lúc này mọi người mới phản ứng lại, sắc mặt trở nên có chút vi diệu.

Người đại diện trưởng thôn vui vẻ trả lời: "Đương nhiên là nhờ vào cậu Tiêu."

"Không, các người sai rồi, không phải là nhờ vào tôi."

Tiêu Khôn Hoằng nhướng mi: "Các người đều nhờ vào Thi Nhân, cũng chính vợ của tôi, mới có được ngày hôm nay! Nếu không phải vì quê hương của cô ấy ở đây, nếu không phải vì cô ấy nhớ nhung mọi thứ ở quê nhà, thì các người nghĩ rằng tôi có nhiều tiền để đập vào nơi nghèo này sao? Các người có nghĩ rằng các người xứng đáng sao?"

Lời nói của anh sắc bén lại bá đạo, không chút thương tiếc làm mất mặt mọi người.

Vẻ mặt của người đại diện trưởng thôn đại ý gần như cứng lại.

Tất nhiên, tất cả những điều này là do Tiêu Khôn Hoằng và Thi Nhân đã trở lại, mới rất nhiều thay đổi như vậy.

Khoảng thời gian này, bọn họ gần như đã làm quen.

Họ cảm thấy rằng thị trấn nhỏ đang phát triển, và mọi người đã có một năm sung túc ấm no, họ đột nhiên cảm thấy rằng cuộc sống đã được cải thiện, lưng cũng đứng thẳng tắp.

Đôi khi mọi người có một cuộc sống tốt đẹp quá lâu, và trong tiềm thức họ sẽ quên mất điều gì đó.

Nhưng giờ đây, người đàn ông này đã xé bỏ mọi ảo tưởng đẹp đẽ của họ.

Tiêu Khôn Hoằng cười nhẹ: "Các người đều dựa vào vợ tôi để có cuộc sống tốt đẹp như ngày hôm nay. Bây giờ không những không làm cô ấy thấy thoải mái, mà còn lấy đạo đức ra nói cô ấy? Tôi có thể để cho các người sống cuộc sống như bây giờ, cũng có thể rút tiền bất cứ lúc nào khiến các người có cuộc sống còn tệ hơn cả ăn mày! "

Khung cảnh rơi vào im lặng đến lạ thường.

Mọi người nhìn nhau, trong lòng có chút chột dạ.

Người đàn ông này thật quá đáng sợ.

Những gì anh nói đều là sự thật, suy cho cùng, tất cả là do anh mới có được ngày hôm nay.

Nhưng ai cũng không ngờ rằng anh nói rút vốn thì sẽ là rút?

Anh không sợ tổn thất nhiều tiền sao?

Người đại diện trưởng thôn là người đầu tiên đứng ra nói: "Cậu Tiêu, cậu bớt giận. Hiện tại ngành du lịch của làng đang phát triển rất tốt, nếu cậu rút vốn giữa chừng thì không phải mất hết vốn đầu tư sao? Không đáng đâu."

Mọi người đều biết lần này đã đầu tư không ít tiền.

Sửa chữa con đường, và sửa chữa những ngôi nhà ở đây, tạo ra các điểm thu hút khách du lịch, và mở giao thông công cộng giữa vùng núi và quận.

Tất cả những điều này đã mang lại cuộc sống mới cho trấn nhỏ.

Tất cả mọi người đều là nông dân, không có học hành gì, họ đều cho rằng Tiêu Khôn Hoằng kiếm ra tiền từ cái trấn nhỏ này nên sẽ không rút vốn..

Có người làm ăn nào sẽ làm như vậy chứ?

Cho nên lòng cảm kích Tiêu Khôn Hoằng trở nên nhạt đi nhiều.

"Đáng giá sao?"

Ánh mắt Tiêu Khôn Hoằng lạnh lùng: "Tôi dùng chút tiền này để làm cho vợ vui vẻ, các người là cái gì? Nếu các người đã không xứng đáng, gây ra bao nhiêu phiền toái cho vợ tôi, tôi không tiếc liền ném ít tiền này đi.” 

Người đại diện trưởng thôn trầm mặc không nói lời nào.

Tất cả mọi người đều không lên tiếng, coi như Thi Nhân và Tiêu Khôn Hoằng đã rời đi cũng sẽ không có gì thay đổi ở đây.

Dù sao cũng đã trở thành một điểm thu hút người nổi tiếng trên Internet, đây là một sự thật không thể thay đổi.

"Các người nghĩ rằng tôi sẽ rời đi dễ dàng như vậy sao? Tôi sẽ lấy lại tất cả các con đường, phương tiện di chuyển và các điểm du lịch của các người, tôi nói được là làm được."

"Cậu Tiêu, cậu không thể làm như vậy."

Lúc này, nét mặt người đại diện trưởng thôn có chút luống cuống.

Đã sống trong cuộc sống tốt đẹp, ai nguyện ý sống lại cuộc sống không tốt chớ.

Có một cuộc sống tốt, ai muốn có một cuộc sống tồi tệ?

"Muốn tôi không làm như vậy cũng được, nhưng người gây chuyện hẳn biết phải làm thế nào rồi chứ?"

Tiêu Khôn Hoằng liếc nhìn vài người phụ nữ trung niên, đối phương chột dạ cúi đầu.

Tiêu Khôn Hoằng nói tiếp: "Trước khi chúng tôi rời đi, phải đưa ra cách giải quyết làm thỏa mãn tôi, nếu không các người chờ bị liên lụy bởi những côn đồ cắc ké kia đi."

Câu nói sau cùng, đem lửa giận tập trung đến trên người hai côn đồ cắc ké kia. 

Vốn là chuyện lần này là do bọn họ gây ra.

Đối phương xúi giục dân làng, lớn gan đến tìm đến phiền toái, đúng là ngu xuẩn mà.

Anh cũng không phải là người tốt lành gì.

Ngoại trừ Thi Nhân, anh không để ý đến bất cứ ai.

Không qua bao lâu, người dân ở trấn đã đưa ra lựa chọn, dù sao cũng không ai muốn trở lại cuộc sống trước kia.

Chuyện lần này cũng không phải bọn họ gây ra, đó là do con của hai gia đình kia, nhưng đừng ảnh hưởng đến việc làm ăn của bọn họ.

"Bà Lưu, con trai bà đã gây chuyện, bà mau tự mình giải quyết đi, đừng làm liên lụy đến tất cả chúng tôi."

"Trước đây nghe nói con trai nhà các người ở trên huyện học cũng không giỏi, bây giờ trở về trấn nhỏ này gây chuyện làm ảnh hưởng đến mọi người."

"Đúng vậy, nhà chúng tôi còn dự định năm sau cải tạo thành kinh doanh nhà trọ, dành tiền cho con trai cưới vợ. Nếu bởi vì nhà các người mà làm hư hết mọi chuyện, con trai tôi không cưới được vợ, là các người không xong với tôi đâu."

Mỗi người một lời, khiến mấy người phụ nữ trung niên không nói được lời nào.

Lúc đầu, bà ta kích động mọi người trong trấn giúp đỡ mình.

Dù sao đi nữa, công việc làm ăn ở trấn bây giờ rất tốt, ngay cả có đắc tội với Thi Nhân cũng không sao.

Nhưng ai ngờ chồng của Thi Nhân lại độc ác như vậy, nói lấy là lấy lại tất cả.

"Anh ba, dậy sớm thế."

Diệp Tranh ngồi trên xe lăn, nhìn các người dân ở ngoài thôi cũng đã biết có chuyện gì rồi.

Vẫn không bỏ cuộc?

Tiêu Khôn Hoằng nhàn nhạt nhìn: "Không phải cậu cũng dậy sớm à?"

"Em bị thương, đau đến không ngủ được."

Sắc mặt Diệp Tranh không được tốt lắm, trên mắt đều là quầng thâm, nghiến răng nghiến lợi nhìn mọi người: "Bây giờ các người còn tới đây làm gì nữa, tôi còn chưa đòi các người tiền thuốc là may rồi đó."

"Cậu nhóc này, chuyện xảy ra ngày hôm qua không liên quan gì đến chúng tôi, tất cả đều là do hai anh em nhà họ Lưu gây chuyện, các người ngàn vạn lần đừng rút vốn."

"Đúng vậy đó người anh em, chuyện này không liên quan gì đến chúng tôi hết."

Người đại diện trưởng thôn nhìn nơi này nghĩ là bọn họ sẽ không có cách nào phản kháng lại, còn nghĩ sau khi Thi Nhân và những người này rời đi, mọi người sẽ hoạch định lại, phân phối làm ăn thế nào cho thật tốt.

Nhưng kết quả chuyện này hết lần này tới lần khác không giống như vậy.

Diệp Tranh nghe mà như đang rơi vào sương mù, nhưng anh ta rất nhanh đã hiểu Tiêu Khôn Hoằng đang sử dụng gì để dọa những người thôn dân này.

Anh ta nhìn những người dân làng này mà đáy lòng không nói ra được cảm giác gì.

Có vài người trong số họ đã từng đưa cho Thi Nhân những đặc sản quê nhà, nhưng vì một số lợi ích, mà họ đã hủy bỏ mối quan hệ tốt đẹp với Thi Nhân, trái lại còn chỉ trích Thi Nhân.

Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận