Bầu không khí đột nhiên trở nên im lặng.
Bé Bánh Bao cầm đồ chơi trong tay, giòn giã hỏi: “Anh rể là cái gì?”
Mạc Tử Tây ho khan một tiếng, cảm thấy chuyện xấu hổ nhất trong đời đã xảy ra.
Cô ấy mới chỉ nói riêng điều đó với Thi Nhân, bên ngoài thì chưa bao giờ gọi như vậy.
Đúng là quá xấu hổ.
Thi Nhân vội vàng nói: “Em luôn coi Mạc Tử Tây như em gái mình, con bé cũng thường gọi Mạc Đông Lăng là anh, giờ gọi anh là anh rể cũng không sai.”
“Đúng, đúng, tất cả chúng ta đều là người một nhà, người một nhà.”
Mạc Tử Tây nhìn Tiêu Khôn Hoằng: “Đúng không, anh rể?”
Tiêu Khôn Hoằng híp mắt, Mạc Tử Tây là em gái ruột của Mạc Đông Lăng, kêu anh là anh rể.
Con của anh kêu Mạc Đông Lăng là chú.
Cứ gọi như vậy, vai vế trên dưới liền được quyết định.
Mạc Đông Lăng không thể nào không biết xấu hổ như vậy, có suy nghĩ không bậy bạ với một người phụ nữ đã có chồng chứ!
Nghĩ như thế đúng là có lợi!
Tiêu Khôn Hoằng đột nhiên cảm thấy thoải mái cả người, anh nhìn Mạc Tử Tây: “Được, từ nay về sau chúng ta sẽ là người một nhà.”
Nếu đã trở thành người nhà, Mạc Đông Lăng chắc sẽ không thể không cần thể diện như vậy.
Đột nhiên cảm thấy hai chữ anh rể nghe rất thoải mái.
Tiêu Khôn Hoằng dắt ba đứa nhỏ xuống lầu, vệ sĩ đã lấy đồ xong, bọn họ chuẩn bị rời đi.
Chờ sau khi Tiêu Khôn Hoằng rời đi, Mạc Tử Tây và Thi Nhân liếc nhìn nhau một cái, trong mắt cả hai đều hiện lên kinh ngạc.
Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì thế?
Tiêu Khôn Hoằng thực sự thừa nhận, hơn nữa thái độ còn khá tốt!
Mạc Tử Tây thở phào nhẹ nhõm: “Anh ấy không tức giận sao?”
Tiêu Khôn Hoằng không phải là kiểu người dễ gần.
Ngoại trừ Thi Nhân và ba đứa nhỏ, Tiêu Khôn Hoằng không hề có sắc mặt tốt với những người khác.
Bởi vì cô ấy sau khi trở về từ nước Singapo luôn đeo bám Thi Nhân nên Tiêu Khôn Hoằng từ lâu đã nhìn cô ấy không vừa mắt, lén lút tìm cách tách cô ấy ra khỏi nữ thần của cô ấy.
Lần trước anh trai của cô đến, cô đang bận rộn chuẩn bị thịt nướng, mời nữ thần và Tiêu Khôn Hoằng đến ăn tối, thuận tiện kéo gần quan hệ của họ hơn.
Loại cơ hội ngàn năm có một này, Tiêu Khôn Hoằng thế nhưng lại ngăn cản nữ thần tới.
Phải biết rằng anh trai cô ấy rất ít khi đi ra ngoài xã giao, người muốn ăn cơm với anh trai cô ấy nhiều đến nỗi có thể xếp hẳn một vòng quanh trái đất.
Kết quả là Tiêu Khôn Hoằng lại không nể mặt như vậy.
Anh ấy không muốn tới cũng được, lại còn ngăn cản không cho nữ thần tới, trong lòng Mạc Tử Tây có ý kiến không hề nhỏ đối với Tiêu Khôn Hoằng, người đàn ông lòng dạ hẹp hòi keo kiệt.
Nếu không phải do Tiêu Khôn Hoằng đối xử với nữ thần rất tốt, cô ấy đã trở mặt rồi.
Nhưng lần này, ai có thể nghĩ đến Tiêu Khôn Hoằng lại vì việc riêng của cô ấy, tự mình dạy dỗ những người phụ nữ đanh đá kia, cô ấy nhịn không được muốn giơ ngón cái lên, hoan hô anh làm quá đẹp.
Nghĩ như vậy, Tiêu Khôn Hoằng hình như có vẻ không tệ như thế.
Chỉ có tính cách hơi kỳ lạ khác người.
Trên thế giới này, chắc chỉ có nữ thần Thi Nhân của cô ấy mới có thể chịu đựng được.
“Đừng lo lắng, anh ấy không tức giận đâu.”
Thi Nhân nắm lấy tay Mạc Tử Tây: “Thật ra thì anh ấy không có lạnh lùng tàn nhẫn như vẻ bề ngoài, chỉ là anh ấy đã quen với việc thể hiện bản thân như thế này thôi.”
Một người đã chịu quá nhiều tổn thương làm sao có thể dễ dàng một lần nữa mở lòng với người khác?
“Ha ha ha, bây giờ em mới biết anh rể là một người ngoài lạnh trong nóng đấy.”
Mạc Tử Tây cười ha hả, trước đây cô ấy đúng là rất có ý kiến với Tiêu Khôn Hoằng, trong lòng không ngừng mắng anh vô số lần.
Nhưng bây giờ nghĩ lại, cô ấy suốt ngày ăn chùa uống chùa của Thi Nhân, sống trong khu biệt thự Thiên Thượng, mặc dù bị đuổi ra ngoài nhưng vẫn có bảo mẫu nấu ăn và dọn dẹp phòng.
Nghĩ như thế, Tiêu Khôn Hoằng còn có thể được xem như bạn tâm giao.
Thi Nhân cười nói: “Được rồi, mọi chuyện đã qua rồi, em thu dọn đồ đạc đi, chuẩn bị về nhà thôi.”
“Được.” Mạc Tử Tây quay người chạy về phòng.
Thi Nhân chậm rãi đi xuống lầu, ba đứa nhỏ không biết đã chạy đi đâu, chỉ có Tiêu Khôn Hoằng đang ngồi trong sân.
“Ở bên ngoài không thấy lạnh sao?”
Thi Nhân ngồi xuống bên cạnh, nhìn Tiêu Khôn Hoằng một cái liền không nhịn được cười rộ lên.
Người đàn ông cụp mắt liếc nhìn cô, giọng nói vô cùng yếu ớt: “Nhìn anh làm gì?”
“Không có gì, em chỉ nghĩ hôm nay anh thật là đẹp trai.”
Ừ?
Tiêu Khôn Hoằng nhìn kỹ biểu hiện của cô vợ nhỏ, nghĩ đến chuyện vừa rồi, vẻ mặt của anh trở nên có chút mất tự nhiên: “Chẳng lẽ bình thường anh không đẹp trai?”
“Bình thường cũng đẹp trai, nhưng hôm nay đặc biệt vô cùng đẹp trai.”
Thi Nhân chống cằm: “Sau này anh sẽ nhiều thêm một cô em gái.”
Tiêu Khôn Hoằng không nói lời nào, nhưng nghĩ tới vấn đề vai vế, cảm thấy rốt cuộc bản thân cũng tiêu trừ được một cái tâm sự thầm kín, quá hoàn mỹ!
Anh cảm thấy rằng mình phải sử dụng lực lượng giới truyền thông, khiến cho tất cả mọi người biết vai vế của cô vợ nhỏ nhà anh và Mạc Đông Lăng, phải được thiết lập vững chắc.
Đến lúc đó, anh sẽ xem thử cái tên Mạc Đông Lăng không biết xấu hổ kia dám có tâm tư khác với cô vợ nhỏ của anh không.
Anh ta không biết xấu hổ, Mạc Tử Tây cũng cần mặt mũi chứ!
Tiêu Khôn Hoằng cảm thấy anh hẳn nên kéo Mạc Tử Tây vào phe của mình, như thế thì khả năng chiến thắng sẽ lớn hơn nhiều đúng không?
Cái phương pháp này, anh càng suy nghĩ càng thấy có hiệu quả.
Giữa hai đầu lông mày của người đàn ông lướt qua một tia bí hiểm khó đoán, nhưng thực ra anh chỉ đang gảy bàn tính, suy nghĩ làm thế nào để lôi kéo cả nhà họ Mạc vào phe của mình.
Thi Nhân cảm thấy rằng cô không hơi không hiểu anh.
Nhưng có lẽ vì ở bên nhau lâu nên Tiêu Khôn Hoằng có lẽ đã xem Mạc Tử Tây thành người nhà.
Thi Nhân hoàn toàn không biết trong lòng Tiêu Khôn Hoằng đang âm mưu cái gì.
——
Tầng một, phòng bên cạnh.
Mạc Tử Tây thu dọn đồ đạc xong, nhìn Diệp Tranh đứng bên cạnh: “Anh thu dọn mọi thứ xong chưa? Qua xem tôi làm gì?”
“Cô chủ suốt ngày quên trước quên sau như em mà biết thu dọn đồ đạc sao? Hay là để tôi làm cho?”
Diệp Tranh nói xong đưa tay ra liền bị Mạc Tử Tây tát cho một cái: “Anh làm cái gì thế?”
“Tôi giúp em thu dọn đồ đạc mà!”
Diệp Tranh thu tay lại, nở nụ cười: “Dù sao thì em cũng là em gái của chị dâu thứ ba của tôi. Tôi có trách nhiệm chăm sóc cho em.”
“Cút!”
Mạc Tử Tây nói với anh ta: “Anh hiện tại là người tàn tật, không sợ giúp đỡ thêm phiền hả?”
Người tàn tật?
Diệp Tranh đột nhiên cảm thấy chính mình nằm không cũng bị trúng một nhát dao, anh ta bị thương là do ai thế, kết quả mặt dày đi qua, người ta cũng không cảm kích.
“Được rồi, tôi đi được chưa?”
Diệp Tranh cảm thấy bản thân bị xúc phạm liền quay xe lăn rời đi.
Anh ta vì bị thương nên mới cần bồi dưỡng, thật ra đã sớm không cần chiếc xe lăn này.
Diệp Tranh vừa mới ra ngoài, cánh cửa liền lập tức đóng sầm lại.
Anh ta nghiến răng: “Được lắm, xem như em nhẫn tâm.”
Anh ta mới không thèm mặt nóng đi dán mông lạnh của người ta đâu.
Chỉ là anh ta mới thử đứng lên để chứng minh rằng bản thân không phải là người tàn tật, kết quả vừa mới dùng sức đã nhe răng lấy tay che eo, đau đau đau!
Quả nhiên là do lớn tuổi sao?
Diệp Tranh di chuyển ra sân, Thi Nhân đang dựa vào lòng của Tiêu Khôn Hoằng, nhìn một cái chính là bầu không khí em anh nồng nàn thắm thiết.
Lúc này, anh ta mới không muốn qua đó khiến người ta chê đâu.
Diệp Tranh suy nghĩ một chút, chẳng lẽ anh ta phải đi chơi bùn với ba đứa nhỏ?
Quên đi, tốt nhất nên trở về tìm Mạc Tử Tây.
Anh ta quay lại bên ngoài phòng của Mạc Tử Tây, gõ mạnh cửa: “Em đã thu dọn đồ đạc chưa, cô chủ lớn?”
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!