Diệp Tranh nghiến răng xuyên qua cửa sổ lao ra ngoài, một tay vịn eo, một tay cầm gậy trên mặt đất đuổi theo.
Đôi mắt của người đàn ông đỏ lên vì lo lắng, không thèm suy nghĩ điều gì.
Giọng nói của Diệp Tranh trong phòng ngủ tầng một tự nhiên truyền ra ngoài.
Tiêu Khôn Hoằng quay đầu, đi về hướng phát ra tiếng nói của Diệp Tranh nhưng người đã biến mất.
Tường ở sân sau bị hư hại, trong phòng lộn xộn, rõ ràng là có người đột nhập.
Anh liếc nhìn khung cửa sổ vỡ nát, sắc mặt trở nên lạnh lùng: “Mau đuổi theo.”
Đây là phòng của Mạc Tử Tây, dựa vào lời nói của Diệp Tranh vừa rồi có thể dễ dàng đoán được chuyện gì vừa xảy ra.
Là ai đã bắt cóc Mạc Tử Tây?
Là người phía sau màn?
Thi Nhân vội vàng chạy ra ngoài, nhìn vào phòng của Mạc Tử Tây, quả nhiên có vấn đề.
Cô lo lắng nhìn Tiêu Khôn Hoằng: “Rốt cuộc có chuyện gì thế?”
“Anh không biết, vệ sĩ đã đuổi theo, sẽ không có chuyện gì đâu.”
“Không được, em chờ không được, em phải đi xem một chút.”
Thi Nhân vội vàng chạy về phía con hẻm sau, Tiêu Khôn Hoằng cũng biết cô vợ nhỏ của mình đợi không được nên liền đuổi theo ra ngoài.
Con đường chính của trấn nhỏ rất phồn hoa nhưng những con hẻm nhỏ khác vẫn còn một số chỗ chưa được sửa chữa, đường đi không dễ dàng, trên mặt đất vẫn còn nhiều gạch đá.
Thi Nhân chạy một mạch, cuối cùng nhìn thấy bóng lưng của vệ sĩ ở phía sau trấn nhỏ, cô sốt ruột chạy tới: “Mạc Tử Tây.”
Cô nhìn thấy trên cầu Đoạn Kiều có mấy người đều trông rất quen. Đó không phải là người nhà của hai tên côn đồ lần trước sao?
Hơn nữa Mạc Tử Tây còn bị cột vào trên cầu Đoạn Kiều.
Thi Nhân hoảng sợ: “Các người định làm gì?”
Diệp Tranh dựa vào cây cột dưới chân cầu Đoạn Kiều, cắn răng nói: “Các người tức giận thì cứ nhắm vào tôi, đi bắt cóc một cô gái làm gì thế hả?”
Mạc Tử Tây ngồi một mình trên cầu Đoạn Kiều, nhìn dáng vẻ cố gắng chống đỡ của Diệp Tranh, trong lòng bỗng cảm thấy hơi xúc động.
Người đàn ông này bị thương nghiêm trọng như thế còn chạy tới đây cứu mình.
Tiêu Khôn Hoằng đứng bên cạnh Thi Nhân, nhìn thấy tình hình trên cầu Đoạn Kiều, đôi mắt của anh lạnh lùng nheo lại: Những người này thật sự gan to bằng trời, dám bắt cóc người.
Cái đám dân làng này chẳng lẽ không biết bọn họ có được như ngày hôm nay là dựa vào ai sao?
Mặc dù Mạc Tử Tây không phải là người nhà Thi Nhân nhưng cô vợ nhỏ của anh lại coi Mạc Tử Tây như em gái, cô ấy cũng gọi anh là anh rể.
Mấy người này dám bắt cóc Mạc Tử Tây, rõ ràng là không để Thi Nhân trong mắt.
Hôm nay bọn họ dám bắt cóc Mạc Tử Tây vì chuyện này, sau này nếu có xung đột lớn hớn nữa, bọn họ không biết sẽ làm ra chuyện gì.
“Thi Nhân, yêu cầu của chúng tôi rất đơn giản, thả con trai của tôi ra là được.”
“Đúng vậy, con trai tôi nữa, chồng tôi cũng phải thả ra, hơn nữa không được kết án.”
Thi Nhân nhìn về phía hai người phụ nữ: “Các người điên rồi? Biết bắt cóc con tin uy hiếp người khác sẽ bị phán án nặng như thế nào không?”
“Chúng tôi không quan tâm, là cô ép chúng tôi trước. Chúng tôi chỉ là những người phụ nữ nông thôn không hiểu chuyện gì. Chúng tôi chỉ biết bản thân không thể sống thiếu chồng và con trai.”
Đám người này thật sự vô cùng quá đáng!
Rõ ràng là họ có lỗi trước, bây giờ lại đi trả đũa, còn dám bắt cóc người khác!
Thi Nhân kéo Tiêu Khôn Hoằng: “Chúng ta phải làm gì bây giờ?”
“Đừng lo.”
Tiêu Khôn Hoằng liếc nhìn trợ lý rồi nói: “Tôi có thể đồng ý điều kiện của các người.”
“Thật không?”
Đám người trên cầu Đọan Kiều ngơ ngác nhìn nhau, cuối cùng nửa tin nửa nghi nhìn Tiêu Khôn Hoằng: “Những gì anh nói đều là sự thật?”
“Tất nhiên là thật.”
Thi Nhân tiếp lời: “Các người mau thả em gái tôi ra.”
“Thi Nhân, đã hứa là phải làm, nếu cô dám nuốt lời, chúng tôi sẽ không để cho các người rời đi khỏi nơi này đâu.”
“Đúng vậy, phòng ngừa các người thất hứa, phải đợi đến khi con trai tôi trở về rồi mới thả người phụ nữ xấu xa này đi. Nếu không phải vì cô ta, con trai tôi sẽ không xảy ra chuyện.”
Một ít thương hại cuối cùng của Thi Nhân cũng biến mất.
Cô gật đầu: “Có thể.”
Trợ lý lúc này mới nói chuyện điện thoại xong bước lại nói: “Đồn cảnh sát đã đồng ý thả người, chờ lát nữa xe cảnh sát sẽ đưa bọn họ trở về.”
“Thật sao? Mau gọi điện thoại hỏi một chút.”
“Đúng, đúng, đúng, mau gọi điện hỏi thăm tình hình.”
Bọn họ gọi điện thoại, phát hiện người đã thực sự được thả ra rồi mới tin lời của Thi Nhân.
Thi Nhân quay đầu nhìn Tiêu Khôn Hoằng, cô đã hiểu ý của anh.
Chuyện cho tới bây giờ, cô cũng không muốn nói thêm gì nữa.
Đôi khi, càng yếu đuối càng dễ bị bắt nạt.
Diệp Tranh đứng dưới cầu nhìn Mạc Tử Tây: “Đừng sợ, tôi đang chờ em.”
“Tôi mới không sợ đâu.”
Mạc Tử Tây hít mũi một cái, trời mùa đông bây giờ lạnh ngắt, ngồi trên mặt đất ẩm ướt, còn có rêu xanh trên cầu Đọan Kiều, lạnh thấu xương.
Cô ấy có khi nào phải ăn khổ như thế này?
Nhưng Mạc Tử Tây không hề nghĩ đến cô ấy đến trấn nhỏ lại bị bắt cóc!
Nơi đây là đâu thế?
Những người dân làng này không biết rằng bắt cóc người là vi phạm pháp luật sao?
Thi Nhân nhìn tình huống của Mạc Tử Tây, cô biết Mạc Tử Tây chưa bao giờ chịu khổ như vậy, mặt đất lạnh như băng, Mạc Tử Tây phải ngồi trên đó thời gian lâu như vậy.
Cô tiến lên vài bước: “Xe cảnh sát đã lên núi, còn chút thời gian, thả em gái tôi xuống trước đi.”
“Không được, đến lúc đó các người đổi ý thì phải làm sao?”
“Đúng vậy.”
Hai người phụ nữ trung niên liếc nhau, trên mặt nở một nụ cười đắc ý: “Thi Nhân, chúng tôi cũng đều nhìn mặt mũi của cô, lúc trước không muốn tính toán nhiều như vậy. Ai nghĩ đến các người lại ỷ thế hiếp người, không thể trách chúng tôi cứng rắn được.”
“Thi Nhân, là do em gái cô có hành vi không ngay thẳng mới gây ra sự việc lớn như vậy, suýt chút nữa khiến con trai tôi phải ngồi tù. Cô phải bắt con đĩ nhỏ này xin lỗi chúng tôi mới được, còn phải bồi thường thiệt hại tinh thần cho chúng tôi.”
“Đúng, đúng, bồi thường tổn thất tinh thần.”
Ánh mắt của hai người phụ nữ trung niên hiện lên một tia tham lam, Thi Nhân thừa nhận, người đã trong tay họ, không phải mặc cho bọn họ ra điều kiện sao.
Trong lòng Thi Nhân lướt qua một tia giễu cợt.
Những người này thực sự rất tham lam.
Mạc Tử Tây đột nhiên nổi giận: “Các người có biết xấu hổ hay không, còn dám yêu cầu bồi thường tiền tổn thất tinh thần, rõ ràng là các người phải bồi thường thiệt hại cho chúng tôi.”
“Cái con đàn bà ngang ngược này, rõ ràng là mày quyến rũ con trai tao trước.”
“Không đúng, không phải bởi vì nhà các người giàu có quyền thế mà có thể mặc sức định đoạt.”
Thi Nhân tức giận đến nỗi não muốn nổ tung.
Cô chưa bao giờ nghĩ sẽ làm gì với những người trong làng, cho dù Mạc Tử Tây xảy ra chuyện như thế, cô cũng cảm thấy chỉ cần đưa người đến trại giáo dục là đủ rồi, cô cũng không muốn truy cứu trách nhiệm hình sự.
Nhưng hiện tại thì sao, bọn họ lại hắt toàn bộ nước bẩn về phía cô.
“Bình tĩnh đã.”
Tay Thi Nhân nóng rực, Tiêu Khôn Hoằng nắm lấy tay cô, nhìn đám người trên cầu Đoạn Kiều: “Tiền có thể cho các người, ba mươi lăm tỷ đồng đủ chưa?”
Thi Nhân kinh ngạc nhìn anh, đáy lòng lộp bộp một tiếng.
Ánh mắt Diệp Tranh thay đổi, trầm mặc không lên tiếng.
Mạc Tử Tây ở trên cầu Đoạn Kiều cũng sợ ngây người, Tiêu Khôn Hoằng đây là định làm gì?
Ba mươi lăm tỷ đồng không phải là một con số nhỏ.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!