Tiền bồi thường bảy chục tỷ đồng nhanh chóng khuấy động làn sóng trong dân làng.
Đời họ chưa bao giờ thấy ba mươi lăm tỷ là bao nhiêu tiền, Tiêu Khôn Hoằng nói có thể lấy ra liền thật sự lấy ra
Tiền bạc có thể khiến người ta mất trí.
Hai người phụ nữ trung niên trên cầu Đoạn Kiều bỗng vô cùng chờ nhà họ Mạc đến lúc giao tiền, nếu nhà họ có ba mươi lăm tỷ thì cả đời này bọn họ không phải lo chuyện ăn uống nữa.
Người đại diện trưởng thôn nhìn thấy cảnh này, trong lòng đột nhiên có một dự cảm xấu.
Ông ta lén lút liếc nhìn Tiêu Khôn Hoằng, bắt gặp tròng mắt nhỏ hẹp kia, nhất thời sau lưng lạnh ngắt.
Người đại diện trưởng thôn nuốt nước bọt, bí mật trốn ra sau đám đông, ông ta không muốn dính líu đến chuyện này.
Chồng Thi Nhân, người đàn ông này, quá nguy hiểm.
Tiêu Khôn Hoằng hoàn toàn không đem người đại diện trưởng thôn đặt vào mắt, anh cơ bản xem thường mấy cái mánh khóe nhỏ ở đây.
Anh nhìn những người trên cây cầu Đoạn Kiều lấy được tài sản lớn, vẻ mặt tham lam bị tiền đập cho choáng váng, trong mắt lóe lên tia lạnh lùng.
Muốn tiền, cũng phải có mạng mới cầm được.
Không lâu sau, xe cảnh sát chạy tới.
Cảnh sát mang hai tên côn đồ xuất hiện, hai người phụ nữ trung niên trên cầu Đoạn Kiều vội vàng chạy xuống: “Con trai, con có sao không?”.
“Mẹ, con sẽ không có chuyện gì đúng không?”
“Tất nhiên sẽ không sao, sau này nhà chúng ta sẽ giàu có, còn ở trong thôn làm gì, liền đến huyện thành mua nhà phố, sau đó sẽ cưới cho con một cô vợ trong thành phố.”
“Mẹ, mẹ có ngu không? Nhà chúng ta lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?”
“Tất nhiên là bọ họ bồi thường tiền cho con, là tiền phí tổn thất tinh thần.”
“Đúng, đúng, chỉ có ba mươi tỷ, chúng tôi cũng không lấy nhiều.”
Bà ta vừa nói xong, cảnh sát liền tra còng vào cổ tay người phụ nữ trung niên: “Bây giờ bà bị bắt vì tội bắt cóc và tống tiền, muốn nói cái gì thì trở về đồn cảnh sát rồi nói sau.”
“Này này, các người bắt chúng tôi làm cái gì? Chúng tôi không có làm sai.”
“Đúng vậy, chúng tôi không phải là người có lỗi.”
Thi Nhân nhìn hai người phụ nữ trung tuổi: “Bắt cóc tống tiền là vi phạm pháp luật, chúng tôi sẽ mời luật sư xử lý chuyện này”.
“Ý cô là gì, Thi Nhân? Vừa rồi, chính chồng cô đã hứa sẽ đưa tiền cho chúng tôi.”
“Là các người tự nguyện, không phải chúng tôi vơ vét tài sản.”
Thi Nhân lắc đầu: “Có chuyện gì thì cứ nói với cảnh sát đi.”
Lúc này, cô không muốn nói thêm gì nữa.
Lúc nãy đã nhìn thấy hết vẻ mặt tham lam của bọn họ, bây giờ Thi Nhân không còn chút cảm tình nào.
Cảnh sát bắt người mang đi.
Hai người phụ nữ trung niên la hét, ầm ĩ một lúc lâu nhưng cuối cùng vẫn bị bắt lại.
Trợ lý đem đoạn video có độ nét cao vừa rồi trực tiếp giao cho cảnh sát: “Đây là đoạn video bắt cóc tống tiền vừa rồi.”
Cảnh sát cầm lấy đoạn video, hai người phụ nữ trung niên vẫn đang gây ồn ào lúc này mặt xám xịt như tro tàn, bọn họ đây là xong đời rồi?
Lúc này họ mới hoàn hồn và trở nên hoảng loạn.
Nhưng hiện tại mới hối hận thì đã muộn.
Sau khi cảnh sát đưa mọi người đi, xung quanh cầu Đoạn Kiều trở nên rất yên tĩnh, mọi người nhìn nhau, tình hình này là xảy ra chuyện gì.
Trợ lý bình tĩnh nhìn dân làng xung quanh: “Theo luật, bắt cóc tống tiền sẽ bị phạt tù hơn mười năm.”
Xung quanh xôn xao hẳn lên, thực sự sẽ bị kết án sao?
Án tù có phải quá nặng rồi không?
Mọi người đều là cũng một trấn mà!
“Đây là nhà ông Lưu xứng đáng nhận.”
Trưởng thôn đột nhiên từ bên ngoài chạy vào, sắc mặt tái nhợt nhìn mọi người: “Sau khi Thi Nhân và những người khác trở về, thị trấn càng ngày càng phát triển tốt, mọi người đều thấy trong mắt. Kết quả vì một nhà ông Lưu côn đồ kia, gây ra rắc rối này, bọn họ không biết ăn năn hối cải, còn muốn bắt cóc tống tiền, nói ra đúng là mất mặt.”
Không ai trong số những người có mặt dám nói chuyện, họ không dám nhìn Thi Nhân.
“Mọi người hẳn cũng biết một nhà ông Lưu côn đồ có đức hạnh gì. Đây là nhà ông Lưu vi phạm pháp luật, bọn họ xứng đáng nhận được. Mọi người ai muốn nói lý thì cứ đến tìm tôi.”
Mọi người cuối cùng cũng hồi phục tinh thần.
Thi Nhân nhìn thấy cảnh này, trong lòng vô cùng nguội lạnh.
Hóa ra nơi này đã không còn giống như hồi nhỏ, nơi này không còn bà ngoại và mẹ cô, không phải là quê hương của cô nữa.
“Tôi nhìn các người ai dám gây chuyện với Thi Nhân?”
Một ông cụ trên tay cầm con dao săn sắc bén vội vàng chạy tới, nhìn những người xung quanh một vòng: “Vừa rồi là các người bắt nạt Thi Nhân đúng không? Là ai?”
Con dao của chú Khôn dọa dân làng sợ hãi chạy khắp nơi.
Trưởng Thôn vội vàng ngăn cản: “Ông Ngô, ông cầm dao muốn làm gì?”
“Ai dám bắt nạt Thi Nhân, tôi liền giết người đó.”
“Không ai dám bắt nạt cô ấy nữa, chồng cô ấy vô cùng lợi hại.”
Chú Khôn quay đầu nhìn Thi Nhân: “Nghe nói có người bắt cóc cháu?”
“Không phải cháu bị bắt cóc, mà là Mạc Tử Tây bị bắt cóc.”
Thi Nhân vội vàng ngăn cản chú Khôn: “Cháu không sao, chú mau bỏ dao xuống.”
Cô không nói chuyện giữa Diệp Tranh và Mạc Tử Tây ngày hôm qua cho chú Khôn biết, ai ngờ hôm nay nhóm người này lại dám xông vào.
“Không sao liền tốt rồi.”
Chú Khôn đặt con dao xuống rồi nhìn Thi Nhân: “Người trong trấn không có học thức, cháu không cần phải lấy lòng bọn họ, cháu chỉ cần sống tốt cuộc sống của mình thôi.”
“Cháu biết.”
Sau sự việc này, chấp niệm của cô về nơi này đã phai nhạt đi rất nhiều.
Bà và mẹ không có ở đây, nhà của cô cũng không ở nơi này.
——
Lúc này, Diệp Tranh và Mạc Tử Tây vẫn đang ngồi trên cầu Đoạn Kiều.
“Em không sao chứ?”
Diệp Tranh cắn răng cởi trói cho Mạc Tử Tây, xoa xoa cổ tay bị trói đỏ của cô: “Không có bị thương chứ? Là tôi đến trễ.”
“Đau quá.”
Mạc Tử Tây bĩu môi: “Vừa rồi còn tưởng tôi chết rồi.”
“Nhóm người này chỉ là rác rưởi, bọn họ chỉ muốn uy hiếp chúng ta thôi, sẽ không thật sự ra tay với em đau.”
Diệp Tranh liếc nhìn mặt đất ẩm ướt: “Trước tiên đứng dậy đã, dưới đất lạnh lắm, con gái ngồi mãi không tốt.”
“Chân của tôi bị tê rồi, anh đỡ tôi lên đi.”
Diệp Tranh vừa đứng lên liền lảo đảo, đau đến nhe răng: “Không được, không được, eo của tôi.”
“Anh ổn chứ?”
Mạc Tử Tây vội vàng đỡ Diệp Tranh: “Eo của anh vẫn còn chưa lành, mới vừa rồi còn dám cậy mạnh chạy tới cứu tôi, muốn chết à?”
“Tôi tất nhiên sẽ cứu em.”
“Anh tại sao lại cứu tôi.”
Diệp Tranh dừng lại: “Tôi cứu em phải cần lý do sao?”
Mạc Tử Tây bóp eo anh một cái, Diệp Tranh đau đến mức khóc rống lên: “Đau quá, đau quá, Mạc Tử Tây, em muốn mạng của tôi sao?”
Thi Nhân và Tiêu Khôn Hoằng đứng bên cạnh nhìn, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm.
Tiêu Khôn Hoằng liếc nhìn trợ lý của mình: “Đưa Diệp Tranh về đi.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!