Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tổng Tài Truy Thê: 36 Kế Chưa Đủ - Tiêu Khôn Hoằng - Thi Nhân

Hợp tác giữa tập đoàn Quang Viễn và nhà họ Mạc đã thành công tiến hành đến giai đoạn thứ hai.

Truyền thông cũng quan tâm đến chuyện này, lúc trước tin tức ngầm truyền ra nói Thi Nhân có khúc mắc với cô chủ nhà họ Mạc, có thể sẽ ảnh hưởng đến chuyện hợp tác giữa hai tập đoàn, xem ra bây giờ chỉ là lời đồn mà thôi.

Cổ phần của tập đoàn Quang Viễn lại tăng mạnh lần nữa.

Vào cuối tuần, Thi Nhân chuẩn bị đưa chú Khôn đi thăm Ngô Hành, thời gian này theo phương pháp của Ngô Hành, luật sư đã tìm nhân viên có liên quan năm đó, cũng thuận lợi có được lời khai.

Dẫu sao thì bây giờ ông Tiêu đã mất rồi, không có ai chống đỡ cho bọn họ.

Sau khi người của Tiêu Khôn Hoằng tìm đến cửa, sau khi dùng chút thủ đoạn, bọn họ cũng đã thỏa hiệp.

Vụ án phải đợi đến tháng sau mới có thể thẩm tra xử lý lần nữa, sau đó, sau khi Ngô Hành thắng kiện thì có thể ra tù.

Trên đường đi, Thi Nhân nói chi tiết nguyên nhân hậu quả chuyện Ngô Hành vào tù cho chú Khôn, nhưng cô không nói cho chú Khôn biết, Ngô Hành vì nhà họ Tiêu nên mới vào tù.

Chuyện này cô vẫn không biết giải thích với chú Khôn như thế nào.

Thi Nhân muốn đợi lát nữa sau khi về nhà thì nói với chú Khôn sau.

Đám người bọn họ đến trại tạm giam.

Lần này, Ngô Hành đã đến rất sớm.

Anh ta cũng không biết bây giờ tâm trạng của bản thân là gì, vốn tưởng rằng mình còn phải ở trong này rất nhiều năm nữa, nhưng không ngờ đột nhiên có thể ra ngoài.

Tất cả giống như nằm mơ vậy.

Chú Khôn ngồi trên ghế, cầm lấy micro: “Con phối hợp với luật sư cho tốt, tranh thủ ra ngoài sớm một chút.”

“Con biết rồi cha, con làm cha lo lắng rồi.”

“Có chuyện gì thì đợi con về lại nói.”

Ông cụ cũng cảm thấy chắc chắn còn có nguyên nhân khác, nhưng không thể nói ở đây.

Hai cha con nhìn nhau một cái, sau đó ăn ý không nói về chuyện này.

Cuối cùng Thi Nhân cầm lấy micro, nhìn người ở bên trong: “Anh Ngô, em sẽ chăm sóc chú Khôn thật tốt, ngày mở phiên tòa chúng em đều sẽ tới.”

“Được, lần này cảm ơn mọi người đã giúp đỡ.”

Ngô Hành nhìn Tiêu Khôn Hoằng một cái, nếu mình không đoán lầm, có lẽ chồng của Thi Nhân là một người đàn ông có quyền có tiền, nếu không sao có thể nhanh chóng đưa mình ra ngoài như thế?

Bây giờ dù cho ông Tiêu đã chết rồi, nhưng nhà họ Tiêu cũng có người thế hệ sau mà.

Nói chung chuyện này trông có vẻ không dễ dàng như thế.

Tiêu Khôn Hoằng hơi gật đầu: “Anh là anh trai của Thi Nhân, đó là điều nên giúp.”

Thi Nhân thuật lại lời của Tiêu Khôn Hoằng, Ngô Hành gật đầu với Tiêu Khôn Hoằng, cười nhìn Thi Nhân nói: “Có một người anh trai là tội phạm bị cải tạo, đối với em mà nói cũng không phải chuyện vẻ vang gì.”

“Anh Ngô, anh đừng nói thế, anh bị người ta hãm hại.”

Huống hồ người hãm hại Ngô Hành còn là người nhà họ Tiêu.

Có lúc cô cũng cảm thán thế giới này quá nhỏ.

Sau hơn mươi phút, bọn Thi Nhân rời đi.

Lúc bên Ngô Hành liên lạc với luật sư, anh ta đặc biệt hỏi về chồng của Thi Nhân: “Anh ấy có phải là người thành công có tiền có quyền không?”

“Trước mắt ngài Tiêu thực sự là một doanh nhân rất thành công.”

Ngài Tiêu?

Vẻ mặt của Ngô Hành ngớ ra trong chốc lát: “Anh ta tên là gì?”

“Tiêu Khôn Hoằng, trước mắt là ông chủ tập đoàn Quang Viễn.”

Ánh mắt Ngô Hành đột nhiên phát lạnh, lại là người nhà họ Tiêu, cháu trai của ông Tiêu!

Sao lại như thế này?

Vì sao người nhà họ Tiêu lại đến cứu mình, trong đó có âm mưu gì?

Em gái Thi Nhân có phải bị tính kế không?

Vì sao Thi Nhân lại gả cho người nhà họ Tiêu?

Sau khi im lặng một lúc, Ngô Hành vô cảm nói: “Tôi cần thời gian suy nghĩ.”

Đầu óc anh rất rối bời.

Sau khi về nhà, Thi Nhân suy trước tính sau, cảm thấy mình nên nói rõ chuyện này với chú Khôn.

Tiêu Khôn Hoằng biết trên đường vợ mình đang do dự điều gì, anh chủ động nói: “Nếu không thì anh đi nói.”

Để vợ mình đi thì làm khó quá rồi.

“Không, vẫn nên là em đi.”

Tiêu Khôn Hoằng nắm tay cô: “Cùng đi đi, không phải đã nói có vấn đề thì cùng nhau đối mặt sao?”

Thi Nhân và Tiêu Khôn Hoằng cùng nhau xuất hiện trước mặt chú Khôn, ông cụ nhìn bọn họ một cái: “Có chuyện gì thì nói đi.”

Ông cụ không phải là không chú ý đến dáng vẻ Thi Nhân muốn nói lại thôi, giống như có lời muốn nói vậy.

“Chú Khôn, người hại anh Ngô vào tù, thực ra là ông nội của Tiêu Khôn Hoằng.”

Ông cụ ngừng tay lại, sau đó bình tĩnh nói: “Quả nhiên là thế.”

Dù khi bắt đầu ông không biết, nhưng đợi khi ông ở trong biệt thự Thượng Thiên, phát hiện người làm gọi bọn họ là cậu Tiêu, mợ Tiêu, ông cụ có phần nghi ngờ.

Nhưng ông vẫn không hỏi, im lặng quan sát có phải là âm mưu gì không.

Nhưng không phát hiện ra cái gì.

Ông cụ quyết định không hỏi, đợi Thi Nhân nói cho mình.

“Chú biết rồi?”

“Dẫu sao cũng đều là họ Tiêu.” Chú Khôn nhìn Tiêu Khôn Hoằng: “Nếu đã như thế, vì sao cháu lại giúp chúng tôi?”

Lúc Thi Nhân đang định giải thích, Tiêu Khôn Hoằng kéo tay cô, sau đó nhìn nói: “Quan hệ của cháu và người trong nhà không quá tốt, điều này cháu đã nhắc đến với chú.”

Chú Khôn im lặng một lúc.

Chính là bởi vì biết điều này, thế nên ông mới luôn bình tĩnh.

Thi Nhân há miệng có phần lo lắng: “Chú Khôn, ông Tiêu cũng không đại diện cho anh ấy, chuyện ban đầu không liên quan đến anh ấy.”

“Chú biết, Khôn Hoằng là người tốt.”

Ánh mắt của chú Khôn phức tạp nhìn Thi Nhân: “Có điều mấy đứa đã nói rồi, vậy thì chú cũng nói cho mấy đứa một chuyện, Thi Nhân, người luôn tìm bà ngoại cháu rất có thể chính là ông Tiêu.”

“Chú nói thật sao?”

Thi Nhân sửng sốt, cô không thể tin nổi nhìn Tiêu Khôn Hoằng: “Tại sao?”

“Cái này anh cũng không biết.”

Tiêu Khôn Hoằng nắm tay cô, nhìn chú Khôn: “Có phải Ngô Hành cũng biết chuyện này không?”

“Cái này phải đợi sau khi nó ra ngoài thì mới có thể biết được. Chú chỉ suy đoán mà thôi.”

Thi Nhân cảm thấy dường như mình vừa bị bao phủ bởi một câu đố cực lớn vậy.

Quanh đi quẩn lại lại có liên quan đến nhà họ Tiêu.

Tiêu Khôn Hoằng đưa người lên lầu vào phòng, cúi đầu nhìn cô: “Em quên là ông có một căn phòng bí mật, bên trong đều là một chút đồ của nước Singapo sao. Lại thêm việc bà ngoại em thích lá nguyệt quế của nước Singapore. Đây cũng là một manh mối.”

“Em cảm thấy có liên quan đến nhà họ Mạc.”

Thi Nhân hít sâu một hơi: “Bởi vì quyển sách mà bà ngoại để lại cho em, nếu em đoán không nhầm, có thể có liên quan đến tay nghề của nhà họ Mạc, nhưng em cũng không thể xác định được.”

Hai người nhìn nhau một cái, cùng mở miệng: “Trong tay Tiêu Đào Hy cũng có.”

Không phải ông Tiêu luôn tìm đồ trong tay Tiêu Đào Hy sao, nghe nói cũng là một quyển sách, theo lời quản gia lúc trước để suy đoán – quyển sách này có thể bán được rất nhiều tiền.

Nếu quyển sách này là quyển sách mà bà ngoại để lại cho mình, vậy thì nói rõ rồi.

Sách ghi chép tay nghề nhà họ Mạc là vô giá.

Tất cả dường như đã được nói rõ.

Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận