Thi Nhân và Ngô Hành đứng bên ngoài, rất nhiều người bên trong đang theo dõi họ.
Bây giờ có quá nhiều tin tức được tiết lộ trên các phương tiện truyền thông, họ đều đang tự hỏi liệu Thi Nhân có liên quan gì đến Ngô Hành hay không.
Thi Nhân cũng đã đứng ra bảo vệ anh ta trong vụ trộm lần trước.
Có lẽ thực sự có một cái gì đó.
Không lâu sau, cửa văn phòng của Tiêu Khôn Hoằng mở ra, người của bộ phận quan hệ công chúng bước ra, Thi Nhân cười và nói: “Cảm ơn vì đã làm việc chăm chỉ.”
“Không vất cả, đây là bổn phận của chúng tôi,”
Trưởng phòng quan hệ công chúng liếc nhìn Ngô Hành phía sau Thi Nhân, anh ta trông thật sự rất đẹp trai, ra dáng một người đàn ông nam tính.
Thảo nào các cô gái trong nhóm đều mê mẩn đến vậy.
Nhưng không ngờ cuối cùng lại là người bà chủ bao nuôi, mà ông chủ Tiêu Khôn Hoằng ấy à, giờ đây không biết ông chủ khổ hay Ngô Hoằng này khổ nữa?
Thi Nhân giả vờ như không nhìn thấy mắt người kia và đi thẳng vào văn phòng.
Ngô Hành lặng lẽ đi theo sau cô.
“Mời ngồi.”
Tiêu Khôn Hoằng khá bình tĩnh, cầm lấy một tập tài liệu đưa cho Thi Nhân: “Chuyện ở bộ phận điêu khắc, em xem qua rồi giúp anh xử lý một chút.”
“Vâng, đợi chút em sẽ đi xử lý vụ này, Nhưng bây giờ chuyện lùm xùm trên phương tiện truyền thông, chúng ta nên giải quyết thế nào? Anh thảo luận với bộ phận quan hệ công chúng ra sao rồi?”
“Ai nói anh họp với bộ phận quan hệ công chúng để thảo luận về vấn đề này?”
Tiêu Khôn Hoằng đột nhiên nhướng mi, nghiêm túc nhìn cô: “Loại chuyện tầm thường này còn cần giải thích sao?”
Người đàn ông có một giọng điệu nghiêm túc và quá thẳng thắn.
Thi Nhân sững sờ, có chút bối rối.
Ngay sau đó, Tiêu Khôn Hoằng nói: “Lát nữa mấy đứa nhỏ tan học, hôm qua em đã hứa sẽ đưa chúng nó đi công viên giải trí, nhưng hôm nay em có cuộc họp, sợ không còn nhiều thời gian. Liệu Ngô Hành, anh có thể đón ba đứa nhỏ giúp tôi và đưa chúng nó đi chơi được không.”
Thi Nhân hiểu ngay lập tức.
Ngô Hành cũng không ngốc, anh ta gật đầu: “Hôm nay tôi cũng không phải tăng ca.”
“Chà, phiền anh rồi.”
Thi Nhân nói: “Thật đáng ngạc nhiên, liệu ai đã chụp những bức ảnh này?”
“Một tay săn ảnh khét tiếng và có kẻ đứng sau xúi giục. Người săn ảnh lần trước muốn tung những bức ảnh này nhưng đã bị người của anh ngăn lại. Vốn dĩ anh đã mua hết ảnh. Không ngờ vẫn còn phát sinh chuyện này.”
“Chuyện anh mua những bức ảnh này, tại sao em lại không biết?”
Tiêu Khôn Hoằng nhìn cô: “Chỉ là chuyện nhỏ, không cần thiết phải nói cho em.”
Những chuyện có thể giải quyết bằng tiền chỉ là chuyện nhỏ.
Ngô Hành im lặng một lúc.
Nghe Tiêu Khôn Hoằng nói như vậy, có nghĩa anh sớm đã biết họ bị chụp ảnh, nhưng Tiêu Khôn Hoằng mua chúng thậm chí không nói cho ai về chuyện đó.
Nếu nó không được truyền thông tung lên vào giờ phút này, chắc hẳn anh ta và Thi Nhân cũng sẽ không bao giờ biết được chuyện đó.
Người đàn ông này thực sự ra dáng đàn ông.
Ngô Hành đứng lên: “Vậy tôi đi trước, chuyện mấy đứa bé tôi nhất định sẽ làm thật tốt.”
Người đàn ông rời văn phòng liền nhận thấy ánh mắt của những người bên ngoài, hầu hết họ đều tò mò, thậm chí có những ánh mắt như thể đang xem tấu hài.
Tuy nhiên, Ngô Hành nhớ đến biểu cảm và giọng nói của Tiêu Khôn Hoằng vừa rồi, anh ta liền không quan tâm đến những ánh mắt xung quanh.
Thật kiêu ngạo, thật hơn người.
Không có gì ngạc nhiên khi tập đoàn Quang Viễn có thể tiến xa như vậy.
Đôi môi mỏng của Ngô Hành khẽ nhếch lên, có vẻ như Thi Nhân đã không chọn nhầm người.
Lúc xuống lầu, tình cờ gặp được Triệu Uyển Nhi, khóe miệng người đàn ông càng lạnh lùng hơn: “Là cô đem chuyện này phát tán ra hả?”
“Tôi đem cái gì ra? Tôi không biết anh đang nói cái gì. Hơn nữa, nếu không muốn người khác biết trừ khi mình không làm, Ngô Hành anh chắc hẳn đang cắn rứt lương tâm lắm đúng không?”
Trong mắt Triệu Uyển Nhi hiện lên vẻ đắc thắng, khi nhìn thấy những tiêu đề báo hôm nay, cô ta liền vui cả ngày.
Tối hôm qua cô ta hưng phấn đến nỗi cả đêm không ngủ.
Cuối cùng cũng đã có thể chơi lại Thi Nhân một vố.
Không người đàn ông nào muốn bị mọc sừng, Tiêu Khôn Hoằng cũng không ngoại lệ.
Khi Triệu Uyển Nhi đang đắm chìm trong tưởng tượng của riêng mình, Ngô Hành lạnh lùng đi qua cô ta, hoàn toàn không để ý đến Triệu Uyển Nhi.
Văn phòng.
Thi Nhân xoa xoa thái dương của Tiêu Khôn Hoằng: “Cách mà anh vừa nói thật không tệ.”
Vốn dĩ chỉ là một chuyện nhỏ, nếu bọn họ quá quan trọng hóa vấn đề, họp báo giả thích, thì lại càng làm cho người khác nghi ngờ.
Đến cuối cùng sẽ phản tác dụng.
Nếu nhờ Ngô Hành đến đón con, nếu truyền thông biết được thì ai cũng đoán ra thân phận của Ngô Hành.
“Ừm.”
Tiêu Khôn Hoằng nhẹ giọng đáp, tựa vào trên sô pha thật nhẹ, không nói một lời.
Thi Nhân lặng lẽ ở bên cạnh anh, như thể Tiêu Khôn Hoằng thật sựu rất bận rộn trong khoảng thời gian này.
Có rất nhiều việc, và cô cũng không thể giúp anh làm mọi thứ.
Cô chỉ có thể dốc hết sức lực khiến bộ phận điêu khắc phát triển, sau này nếu đoạn tuyệt với nhà họ Mạc, bộ phận điêu khắc cũng có thể trở thành trụ cột quan trọng.
Cô cũng từng nghĩ sau tết sẽ tự mình thành lập phòng làm việc riêng nhưng kế hoạch thay đổi.
Cô không thể chịu nổi nhìn thấy anh mệt mỏi như vậy.
Cô thực sự muốn giúp anh.
Ông chủ của một tập đoàn nào đó bị cắm sừng vào lúc này, thật sự có rất nhiều lời đồn đại.
Nhiều người đang hóng hớt.
Nhà họ Mặc bên nước S luôn chú ý đến mọi chuyện của tập đoàn Quang Viễn, tin tức nổi đình nổi đám như vậy được lan truyền.
Sau khi nhìn thấy tin tức, Mạc Mỹ Đình gần như nhảy cẫng lên vì sung sướng.
Thi Nhân thực sự đã bao nuôi một người đàn ông, thậm chí anh ta đã từng đi tù. Nhìn cũng có vẻ khá đẹp trai đấy, nhưng thứ đàn ông có đẹp đến đâu cũng không thể như vậy được.
Nếu chuyện này bị Tiêu Khôn Hoằng phát hiện thì chết chắc.
Thi Nhân ngốc đến vậy sao?
Người này, đầu óc cũng không thông minh lắm.
Cũng không biết Tiêu Khôn Hoằng sẽ cảm thấy thế nào khi biết chuyện này!
Cô ta cảm thấy rất hạnh phúc khi nghĩ về nó.
Mạc Mỹ Đình ngay lập tức bỏ tác phẩm chạm khắc trên tay xuống và liên lạc ngay với trợ lý: “Lập tức liên hệ với tập đoàn Quang Viễn, nói rằng vụ việc gần đây đã gây ra ảnh hưởng xấu. Tôi yêu cầu một cuộc gặp và yêu cầu Thi Nhân đích thân giải thích”.
Làm sao cô ta có thể từ bỏ một cơ hội tốt như vậy.
Lần trước con chó Thi Nhân đó đã cắn cô ta một phát, cô ta vẫn còn nhớ mối hận này.
Nếu bây giờ không báo thù thì lần sau phải chờ đến trận đấu quốc tế Bạch Hoa rồi.
Cô ta không thể đợi lâu như vậy.
Chuyện Mạc Mỹ Đình liên hệ với tập đoàn Quang Viễn yêu cầu mở cuộc họp khẩn đã sớm được báo cho Mạc Đông Lăng.
Vẻ mặt anh ta vẫn không thay đổi: “Đừng quản chuyện đấy.”
Mạc Đông Lăng bấm vào tiêu đề, thản nhiên nhìn lướt qua nội dung, sau đó đặt điện thoại sang một bên.
Anh ta thực sự tò mò hơn về việc Tiêu Khôn Hoằng sẽ làm gì?
Khi một người đàn ông bị cả xã hội đồn thổi như vậy, sẽ có phản ứng thế nào?
Thậm chí không cần điều tra, anh ta cũng biết Thi Nhân không có quan hệ gì đặc biệt với người đàn ông trong ảnh, nhưng người ngoài không thể kiểm soát được họ nghĩ gì.
Tập đoàn vẫn hoạt động như cũ.
Tuy nhiên, bầu không khí có chút bất thường, mọi người đều đang thắc mắc không biết cái tiêu đề lần này là đúng hay sai, sếp và vợ sẽ giải thích thế nào về chuyện này nhỉ?
Ngô Hành, một người đàn ông đẹp trai như thế.
Thi Nhân không quan tâm đến ánh mắt tò mò của mọi người
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!