Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tổng Tài Truy Thê: 36 Kế Chưa Đủ - Tiêu Khôn Hoằng - Thi Nhân

Thi Nhân không nhắc đến chuyện của Hách Liên Thành, bởi vì cô cảm thấy chuyện đó là một bí mật, không thể nói linh tinh.

Tiêu Khôn Hoằng cũng không hỏi.

Anh sắp xếp người theo dõi Hách Liên Thành, nếu như có bất cứ cử động gì, anh liền lập tức ra tay, cho nên không cần hỏi cô vợ nhỏ nhà mình.

Lặng lẽ hành động trong âm thầm càng hợp với anh hơn.

Giữa hai người kể ra cũng yên bình vô sự, nhưng ngoài kia Diệp Tranh như sắp nổ tung ra rồi.

Mạc Tử Tây mấy ngày nay vẫn thường đi cùng người đàn ông Hách Liên Thành này, dạo phố, ăn uống mua sắm, xem phim.

Tên Hách Liên Thành đó rốt cuộc đến đây là vì Thi Nhân, hay là vì Mạc Tử Tây?

Kết cục Diệp Tranh lại là người không nhịn được nổi, trực tiếp tìm Tiêu Khôn Hoằng: “Anh Hoằng, việc này anh nói nên làm thế nào đây? Tên Hách Liên Thành kia rốt cuộc đến làm gì, có cần để em trực tiếp nhét vào bao dạy dỗ cho một trận không?”

Người đàn ông mở mắt: “Ghen rồi à?”

“Ai, ai ghen chứ? Em đây chẳng phải là đang thăm dò điều tra tình địch cho anh sao? Hách Liên Thành trước giờ vẫn luôn có ý với chị dâu, bắt buộc phải nhổ cỏ tận gốc không để lại những hậu họa về sau.”

Diệp Tranh giống như chú mèo bị đạp phải đuôi, suýt chút nữa thì nhảy cẫng lên.

Hách Liên Thành chậm chậm nhìn anh ta, không nói gì.

Hừ, ấu trĩ.

Khiêu khích một cách rất rõ ràng rồi rời đi, thật nghĩ rằng anh sẽ bị dụ sao?

Diệp Tranh có chút chột dạ xoa xoa mũi: “Hách Liên Thành đột nhiên xuất hiện, chắc chắn có vấn đề.”

“Tôi biết.”

Nhưng mấy ngày nay chẳng điều tra ra được gì, Hách Liên Thành dường như giống như là đến để du lịch giãi bày tâm trạng.

Ting, máy điện thoại nhận được một tin nhắn.

Tiêu Khôn Hoằng nhìn một cái, là Thi Nhân gửi đến: “Tối nay em đặt một nhà hàng ăn tối, Hách Liên Thành đến rồi, mọi người cùng nhau ăn cơm đi, bọn trẻ cũng lâu chưa gặp cha nuôi rồi .”

Ánh mắt người đàn ông sâu thẳm tĩnh mịch, nửa hồi chuông sau anh trả lời: “Được rồi, đừng mệt quá, đến lúc đó anh đến đón em.”

“Không cần đâu, em tự đi được rồi, anh từ đó đi thì không thuận đường.”

Tiêu Khôn Hoằng không trả lời.

Anh để điện thoại vứt qua một bên, điềm tĩnh nói: “Buổi tối hẹn Hách Liên Thành ăn cơm.”

“Đúng lúc, ông đây đi xử lý hắn.”

Diệp Tranh kéo chiếc tay áo lên, bộ dạng xoa tay hăm hè định làm gì đó.

Tiêu Khôn Hoằng cau mày nhìn anh ta: “Bây giờ cậu nên soi gương thì hơn.”

“Tại sao em phải soi gương, lẽ nào muốn em tự luyến trước vẻ đẹp anh tuấn khôi ngô của mình sao?”

“Trong gương có một người đàn ông đang ghen đấy.”

Nét mặt Diệp Tranh biến đổi, sau đó không can tâm rồi ngồi xuống ghế sofa, nghĩ đến chuyện mấy ngày nay Mạc Tử Tây ở cùng Hách Liên Thành, trong lòng anh ta như bị vứt vào trong lò thiêu cháy vậy.

Lần đầu tiên anh ta cảm thấy tâm trạng mình bị mất kiểm soát như vậy.

Diệp Tranh đá nhẹ vào bàn nhỏ uống trà, tựa như đang trút căm phẫn.

Con tim một lòng hướng về sự tĩnh lặng, không biết từ lúc nào lại có thêm một con cá, bơi lội quẫy đạp bên trong đó.

Bữa tiệc được đặt tại một nhà hàng tư nhân.

Sau khi trải qua sự việc mà bị người khác lén chụp ảnh, Thi Nhân mới ý thức được bản thân đã trở thành người của công chúng, phải cần rất cẩn thận, nếu không sẽ bị người khác chụp ảnh bất cứ lúc nào, sau đó thêu dệt nên những câu chuyện vô căn cứ.

Tuy rằng Tiêu Khôn Hoằng rất tin tưởng bản thân, nhưng cô không muốn gây thêm những mặt ảnh hưởng không tốt tới tập đoàn Quang Viễn.

Trên dưới tập đoàn vài nghìn người cần nuôi, cô phải cẩn thận hơn chút.

Thi Nhân dẫn theo Tiêu Khôn Hoằng, còn có cả các con đi theo nữa, lúc đến, thì Hách Liên Thành và Mạc Tử Tây đã đến rồi.

“Cha nuôi!”

Cậu ba chỉ nghe rằng hôm nay đi gặp cha nuôi, trên đường nói ríu rít không ngừng, tỏ vẻ rất vui mừng hào hứng.

Tiêu Khôn Hoằng thấy con vui như thế, cũng vẫn luôn trầm mặc không nói gì.

Hách Liên Thành cúi xuống bế bé Bánh Bao lên, đưa bé vào trong phòng, bên trong chứa đầy những hộp quà.

Diệp Tranh từ từ tiến lại gần Mạc Tử Tây: “Mấy ngày nay vui chơi có vẻ rất vui vẻ nhỉ.”

“Cần anh quản sao?”

Mạc Tử Tây tức giận đùng đùng rồi rời đi, Diệp Tranh ngượng ngùng.

Một bữa cơm trôi qua hết sức yên bình, mọi người sum họp một nhà, hòa thuận vui vẻ.

Không nhìn ra một chút nào là trước kia ở nước S lại nảy sinh ra mâu thuẫn xung đột.

Nhưng mà Diệp Tranh ăn không hề cảm thấy ngon miệng.

Nhân lúc Mạc Tử Tây ra ngoài đi đến nhà vệ sinh, Diệp Tranh liền đi theo, anh ta với tư cách là một người đàn ông thực sự là không chịu nổi nữa rồi.

Lúc ăn cơm, Mạc Tử Tây luôn hết mực đối tốt với Hách Liên Thành.

Mẹ kiếp, Hách Liên Thành là cái thá gì chứ?

Mạc Tử Tây chỉ có thể là của anh ta.

Sau khi trong lòng bỗng vụt qua suy nghĩ đó, Diệp Tranh cúi đầu nhìn đĩa thức ăn, không còn cảm giác thèm ăn nữa.

Anh ta nghĩ rằng mình sẽ khống chế được cảm xúc rất tốt, đến cuối cùng lại thất bại thảm hại.

Nhưng mà anh ta vẫn cảm thấy rất tốt, bại thì bại vậy.

Nhưng không khí trong bữa ăn lại trở nên có chút ngượng ngùng.

Cậu ba chỉ cầm món đồ chơi mới rồi chạy đi chơi, sau cảnh tượng Diệp Tranh đuổi theo Mạc Tử Tây rời đi, hai người đều chưa thấy quay lại.

Thi Nhân một mình ngồi giữa hai người đàn ông, luôn cảm thấy bản thân lần này có phải là đang tự đào hố chôn mình không?

“Sao lại nghĩ đến đây thế? Nhà họ Hách ở đây làm gì có sản nghiệp gì.”

Lần trước nhà họ Hách cùng tập đoàn Quang Viễn tranh giành đấu thầu xong, Tiêu Khôn Hoằng không nương tay mà chèn ép nhà họ Hách, bây giờ ở Việt Nam căn bản không hề nhìn thấy bất cứ sản nghiệp nào nhà họ Hách.

Anh vẫn nuôi mối hận, chính là không muốn nhà họ Hách không có sản nghiệp ở đây, khiến Hách Liên Thành không còn cơ hội xuất hiện trước mặt Thi Nhân.

Sự tranh chấp với nhau giữa đàn ông, có những lúc hoàn toàn không đổ máu.

“Đến đây thăm Thi Nhân, và cả đứa nhỏ nữa.”

Hách Liên Thành biết tất cả những chuyện Tiêu Khôn Hoằng làm, nhưng mà anh ta không để tâm tới công việc, cho nên hoàn toàn không để ý những chuyện này, vì thế tự nhiên mà sản nghiệp nhà họ Hách đã mất đi không ít.

Anh ta biết Tiêu Khôn Hoằng không muốn anh ta xuất hiện.

Hách Liên Thành nói thẳng nói thật luôn, ngữ điệu vô cùng tự nhiên, quang minh chính đại đến thăm Thi Nhân và con.

Tiêu Khôn Hoằng nhếch miệng: “Anh là cha nuôi của đứa bé, sau này hoan nghênh thường xuyên đến thăm, tôi sẽ tiếp đón.”

Hai người đàn ông trao đổi với nhau, ngôn ngữ bình lặng nhưng chứa những ngụ ý.

Thi Nhân vội vàng đứng dậy: “Em đi xem Mạc Tử Tây sao mà chưa quay lại.”

Không chịu nổi nữa rồi, không khí quả thực là khiến người ta ngượng ngùng.

Cô lập tức đi về hướng nhà vệ sinh, kết quả nhìn thấy hai người đang ôm hôn nhau, đây không phải là Diệp Tranh với Mạc Tử Tây thì là ai?

Chẳng trách mãi chưa thấy quay lại, thì ra là ra ngoài làm chuyện xấu đây mà.

Thi Nhân cũng rất biết điều không tới đó làm phiền hai người, trải qua sự kích động của Hách Liên Thành, xem ra Diệp Tranh không đỡ nổi rồi.

Cô thật sự hi vọng Mạc Tử Tây có thể tìm được hạnh phúc riêng cho mình.

Hách Liên Thành thật sự không hợp với Mạc Tử Tây.

Không lâu sau, Tiêu Khôn Hoằng và Hách Liên Thành đi ra.

Hách Liên Thành xoa đầu của cậu ba: “Sau này sẽ còn đến thăm mọi người nữa.”

Thi Nhân không nói gì nhiều, cô đứng bên cạnh Tiêu Khôn Hoằng, mắt tiễn Hách Liên Thành rời đi.

Có những chuyện, chỉ có thể để anh ta tự quyết định.

Đột nhiên tay cô bỗng ấm, người đàn ông nắm chặt tay cô, giọng trầm mặc: “Về nhà thôi.”

“Ừm, về nhà đi.”

Thi Nhân dẫn đứa trẻ rời đi, cô không để ý đến Mạc Tử Tây và Diệp Tranh còn chưa xuất hiện.

Nhưng buổi tối trước khi đi ngủ, Thi Nhân nhận được điện thoại của Hách Liên Thành.

Cô đứng bên cạnh cửa sổ, nhìn phong cảnh về đêm bên ngoài cửa sổ, bỗng nhiên nghĩ về cô của năm năm về trước, lúc cô một mình lang thang cô đơn, người này vẫn luôn theo sát đồng hành cùng cô.

Tuy rằng giờ cô đã biết vì sao Hách Liên Thành vẫn luôn giúp đỡ cô, trừ lúc mới bắt đầu có chút âu sầu phiền não ra, bây giờ thì chỉ còn lại tiếng thở dài.

Thậm chí lúc người mà cô hận còn sống, mà sự khủng hoảng tiếc nuối của Hách Liên Thành cả đời này cũng không thể bù đắp được.

Cô mở miệng nói: “Sao thế?”

Người phía đối diện không nói gì, nhưng cô nghe thấy tiếng phát thanh từ sân bay, anh ta có lẽ chắc đang ở sân bay rồi.

“Lên đường thuận lợi.”

Cô chỉ có thể nói những lời này.

“Thi Nhân, em thử nói xem tại sao trên đời này lại không có thuốc hối hận?”

Giọng nói của anh ta trầm mặc khó hiểu, dường như đang giấu một nỗi đau vô cùng lớn, ở sân bay rộng lớn này tỏ ra cô độc như thế.

Thi Nhân nghĩ rất nhiều lời để nói, nhưng cuối cùng lại không biết nên nói gì.

Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận