Chuyện của Thi Đằng Sùng khiến Thi Nhân khó chịu trong lòng.
Rốt cuộc thì cô và gia đình họ Thi cũng đi tới hoàn cảnh này, kiếp này cô sẽ không bao giờ tha thứ cho Thi Đằng Sùng và mẹ kế của cô, cái chết của mẹ cô luôn là một rào cản trong lòng cô.
Kiếp trước, kiếp này cô không thể vượt qua được.
Cô không phải là một thánh mẫu và cô sẽ không bao giờ tha thứ cho những thủ phạm đã hại chết mẹ của cô.
Thi Nhân tâm trạng không tốt, vẫn giữ vẻ mặt căng thẳng, ba đứa nhỏ ngoan ngoãn ở trước mặt cô, không bao giờ dám gây ồn ào.
Tiêu Khôn Hoằng càng cẩn thận hơn.
Anh cảm thấy rất u sầu, anh liên tục ngăn gia đình họ Thi đung đưa trước mặt cô vợ nhỏ, kết quả là Thi Đằng Sùng sắp chết, thậm chí mẹ kế của cô còn gọi điện thoại đến cho cô vợ nhỏ của anh.
Vương Duyệt không có được tiền liệu có làm gì gây tổn thương đến Thi Nhân không?
Tiêu Khôn Hoằng cũng không dám kiểm tra, lại càng không dám hỏi cô vợ nhỏ của mình.
Tuy nhiên, ngày hôm sau, Tiêu Khôn Hoằng nhận được tin báo rằng chính nhà họ Thi đã tung tin với giới truyền thông rằng Thi Nhân bất hiếu, mặc kệ cha ruột của mình bị đột quỵ.
Tóm lại, bài báo này đã cố gắng làm mất hình tượng của Thi Nhân.
Không ngạc nhiên, Tiêu Khôn Hoằng trực tiếp bỏ tiền ra mua tin tức, đối phương cũng rất nể mặt không tiếp tục đăng lên.
Rốt cuộc có người làm chuyện này, nhưng cuối cùng đây không phải là điều gì tốt đẹp.
Tiêu Khôn Hoằng bây giờ quyền thế ngập trời, anh không thích nhìn thấy ai đó bàn tán về vợ con của mình, chỉ cần không quá phận thì, Tiêu Khôn Hoằng rất dễ nói chuyện.
Chí ít với tiền thì rất thoải mái.
Sau khi công đoạn chạm khắc thứ hai của Thi Nhân kết thúc, cô đã trực tiếp đến công ty.
Sắp tới lúc kết hôn, cô phải nhanh chóng hoàn thiện công việc đang làm, sau đám cưới là lúc Tiêu Khôn Hoằng phải phẫu thuật.
Việc này rất quan trọng.
Tuy nhiên, sắc mặt của Thi Nhân vẫn không được tốt, sau cuộc gọi ngày hôm đó, Vương Duyệt có gọi tới vài cuộc nữa uy hiếp nếu cô không đưa tiền.
Thi Nhân không hề sợ hãi.
Cô không có làm điều sai trái, trái lại là Thi Đằng Sùng, bây giờ tất cả những điều này là quả báo của Thi Đằng Sùng.
Thi Nhân luôn đối xử tử tế với mọi người, bây giờ đột nhiên trở nên lạnh lùng, ai cũng có thể nhìn ra là cô tâm tình của cô không tốt nên không ai dám cố ý đùa giỡn.
Triệu Nhược Trúc ngập ngừng hỏi: “Bà chủ, có phải tâm trạng của chị không tốt không? Chị đã gặp rắc rối gì trong quá trình chạm khắc sao?”
“Không phải, nó diễn ra rất thuận lợi.”
Thi Nhân không nói lý do là gì, cô không muốn nói bất cứ điều gì về gia đình mình.
Triệu Nhược Trúc do dự nói: “Thật ra chị không cần quan tâm nhiều như vậy. Cậu ba nhà họ Tiêu luôn đối xử tốt với chị như vậy, cho dù bên ngoài có bao nhiêu phụ nữ tung hoành cũng không có cơ hội.”
Hả?
Câu này có ý gì?
Thi Nhân kinh ngạc nhìn lên: “Chẳng lẽ trong lúc tôi vắng mặt, đã xảy ra chuyện đặc biệt sao?”
Cô biết rằng Tiêu Khôn Hoằng bây giờ rất nổi tiếng.
Anh đẹp trai ngời ngời, sức hút ngày một tăng.
Cùng với tình trạng hiện tại của anh, người ta ước tính rằng một người phụ nữ có ấn tượng tốt với Tiêu Khôn Hoằng.
Cô biết tất cả những điều này.
“Chị, chị không biết sao?”
“Tôi phải biết cái gì?”
Triệu Nhược Trúc nghĩ rằng Thi Nhân đang có tâm trạng tồi tệ vì sự việc này, nhưng hóa ra không phải vậy, cô dường như không biết gì cả.
Cô ta do dự, sau đó nói: “Có lẽ chị ở ẩn một thời gian nên chưa nghe đến chuyện này. Nhà họ Mạc muốn thành lập chi nhánh ở Việt Nam để quản lý việc hợp tác với Việt Nam.”
“Tổng giám đốc chi nhánh là cô chủ nhà họ Mạc?”
Thi Nhân biết điều đó sau một chút suy đoán.
“Tuy nhiên, vẫn chưa xác định được, nhưng cô chủ nhà họ Mạc đã đề cập đến vấn đề này trên các phương tiện truyền thông ngày hôm qua. Ngụ ý cô ấy sẽ đến đây, hơn nữa còn trực tiếp nói tên của anh Tiêu”
Triệu Nhược Trúc không thể không nguyền rủa cô ta một tiếng.
Người nhà Tiêu Khôn Hoằng đã kết hôn, và anh cũng nói rằng anh thích kiểu người giống Thi Nhân một cách công khai.
Thái độ mập mờ của Bạch Mỹ Đình quả thực rất dễ khiến mọi người hiểu lầm.
Bây giờ Bạch Mỹ Đình là em họ được nhà họ Mạc sủng ái nhất, nếu thật sự muốn đào tường, chắc chắn sẽ rất phiền phức.
Triệu Nhược Trúc cảm thấy Bạch Mỹ Đình sẽ không có cơ hội.
Nhưng người ngoài không nghĩ vậy, hơn nữa những lời nói đó còn rất khó nghe.
Mọi người đang bàn tán xôn xao, khi cô chủ nhà họ Mạc kia đến Việt Nam, ước chừng sẽ xảy ra mâu thuẫn với bên này, bên kia đã nói rõ là xông tới giành lấy người đàn ông của cô ta.
Thi Nhân thở dài hai tiếng: “Bạch Mỹ Đình đã cố tình nói điều đó, để làm cho tôi tức giận.”
“Bà chủ, chị đừng lo lắng, tất cả đồng hương nữ trong nhóm chúng tôi đều đứng về phía chị. Bộ phận quan hệ công chúng đã chuẩn bị xong và muốn quay lại, chị không cần phải lo lắng về những điều này.”
“Cám ơn nhé. Nhưng tôi không lo lắng chuyện này. Nếu Tiêu Khôn Hoằng dám léng phéng, tôi sẽ chặt chân thứ ba của anh ấy.”
Triệu Nhược Trúc sững sờ, và sau đó giơ ngón tay cái lên: “Lợi hại!”
Chuyện này cứ thế trôi qua.
Nhưng những lời cứng rắn của Thi Nhân vẫn được truyền đi.
Lúc ngủ vào buổi tối, Tiêu Khôn Hoằng cố ý ôm cô vợ nhỏ vào lòng, nghiêm túc nói: “Anh sẽ không léng phéng đâu, em đừng lo lắng.”
Hả?
Thi Nhân dừng lại, cảm thấy câu này rất quen thuộc.
Cô vô thức giả vờ ngây người: “Đương nhiên là em tin anh.”
Người đàn ông cười trầm xuống, nhéo cằm cô, đôi mắt thâm thúy: “Vậy đừng cắt chân thứ ba của anh. Anh là đàn ông, còn muốn lưu lại thể diện bên ngoài.”
Lúc này, Thi Nhân không thể giả vờ được nữa.
Cô muốn quay đầu đi, nhưng lại bị người nào đó giữ chặt, không còn cách nào khác, đành phải nhìn anh chằm chằm, cô lắp bắp trả lời: “Nếu không phải anh trêu hoa bên ngoài, làm sao có người công khai nói rằng họ thích một người đàn ông như anh được?”
“Làm sao anh nhớ được rằng trước đó có người đã nói công khai rằng em là ứng cử viên thích hợp nhất để làm vợ?”
Nói qua sao?
Thi Nhân đã nghĩ kỹ về điều đó, hình như trước đó cô đã từng nói.
Haha, cô tiếp tục nói: “Tất cả chỉ là quá khứ.”
“Ừm, anh biết, sau này vợ anh sẽ cho anh một chút thể diện trước mặt người ngoài chứ? Hửm?”
Tiêu Khôn Hoằng lật người đè lên, ghé vào lỗ tai cô nói: “Anh đã hứa sẽ phẫu thuật. Khi nào thì phúc lợi mà vợ cho anh được thực hiện đây?”
Phúc lợi?
Thi Nhân mặt đột nhiên đỏ lên như cà chua, ánh mắt đảo qua vài cái, không nói được lời nào.
Khi đến kỳ kinh nguyệt vào tuần trước, cô đã cố tình nghĩ ra cách để ép Tiêu Khôn Hoằng đồng ý phẫu thuật.
Kết quả diễn ra tốt đẹp, anh đã đồng ý.
Nhưng mấy ngày nay đều rất bận rộn, dù sao cũng phải sắp xếp thời gian, sắp xếp công việc còn lại, Tiêu Khôn Hoằng mấy ngày nay đều không có trở về ngủ.
Thi Nhân tự nhiên cũng quên mất.
Không ngờ hôm nay anh lại cố tình nhắc đến.
Tiêu Khôn Hoằng cúi đầu hôn cô, nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng, vừa thẹn vừa xấu hổ của Thi Nhân đã lâu anh không gặp.
Anh cúi đầu và nói điều gì đó vào tai cô, Thi Nhân cong ngón chân và bàn tay vì xấu hổ.
Cuối cùng, nhìn thấy Thi Nhân co rút thành một đoàn, anh buông tay ra: “Nghỉ ngơi sớm một chút.”
Thi Nhân ngạc nhiên nhìn người bên cạnh, anh bỏ cuộc?
Anh có thể từ bỏ ngay cả miếng thịt đặt trên miệng!
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!