Thi Nhân muốn di chuyển, nhưng Tiêu Khôn Hoằng đã ôm chặt cô không buông.
Anh hôn lên trán cô: “Anh đùa thôi, anh không nỡ để em làm chuyện này.”
Dù trong xương cốt có muốn như thế nào nhưng anh vẫn không muốn ép buộc cô.
Cô là người phụ nữ mà anh muốn cưng chiều trong lòng bàn tay.
Thậm chí, có lúc anh còn than ông trời không công bằng, sao anh lại gặp phải khó khăn như vậy?
Tại sao không thể khỏe mạnh ở bên cô?
Những cảm xúc tiêu cực này chỉ biến mất khi anh nhìn thấy người vợ bé bỏng của mình.
Anh phải sống sót và khỏe mạnh bên cô trong suốt quãng đời còn lại.
Thi Nhân tựa vào tai anh: “Nhưng em nghĩ đau lòng cho anh.”
Cuộc phẫu thuật vào cuối tháng là cuộc chiến khó khăn của cô và Tiêu Khôn Hoằng.
Phẫu thuật mở sọ tỉ lệ nguy hiểm rất cao.
Mặc dù nắm chắc bảy phần nhưng không ai biết điều gì sẽ xảy ra.
Mặc dù cô và Tiêu Khôn Hoằng không nói gì, nhưng cả hai đều đang kìm nén những điều từ đáy lòng.
Tiêu Khôn Hoằng đang đỡ vai cô, mu bàn tay nổi gân xanh.
Anh nhìn lên trần nhà, thở hổn hển và nghiến răng: Anh thực sự sắp phát điên rồi.
Ngày hôm sau, Thi Nhân và Tiêu Khôn Hoằng đều dậy muộn.
Cả hai vội vã đến Tập đoàn, Tiêu Khôn Hoằng giả vờ ho khan, cố nói điều gì đó, nhưng Thi Nhân thậm chí không thèm nhìn anh một cái.
Ngay khi xe dừng lại, Thi Nhân đã mở cửa và bỏ chạy, cứ như thể có con chó đuổi phía sau.
Tiêu Khôn Hoằng xuống xe với tâm trạng vui vẻ, rồi nhìn người trợ lý: “Đặt cho vợ tôi món cô ấy thường ăn vào bữa sáng.”
“Vâng.”
Trợ lý liếc nhìn vẻ mặt ông chủ nhà mình, đúng là gió xuân tươi phơi phới.
Hôm nay cả hai đều dậy muộn, kẻ ngốc cũng có thể đoán được chuyện gì đã xảy ra.
Tuy nhiên, ông chủ ra lệnh phải đối xử tốt với vợ anh, vì để những người xung quanh có cuộc sống tốt, nhất đinh chăm sóc bà chủ thật tốt, đây là kết luận do trợ lý rút ra.
Thi Nhân chạy về văn phòng không quay đầu lại.
Cô đang che mặt, luôn cảm thấy hôm nay trời quá nóng.
Nghĩ về những gì đã xảy ra đêm qua, Thi Nhân cảm thấy giới hạn đạo đức thấp hơn của mình đã được làm mới lại.
Tiêu Khôn Hoằng, tên khốn này.
Lúc đầu còn giả vờ tốt đến mức đau tim, hại cô còn vì anh sinh ra tình thương của người mẹ, không ngờ không cẩn thận lại vô tình thỏa hiệp.
Sau đó, quả thực đúng với câu, đàn ông đều là lũ khốn nạn.
Đặc biệt là Tiêu Khôn Hoằng, bề ngoài trông giống như một con người.
Thi Nhân đang mắng mỏ một cách chán nản, thì người trợ lý đến với bữa sáng nóng hổi trên tay: “Thưa bà chủ, đây là ông chủ nhờ tôi mang đến.”
“Ai cần anh ta mua, ra vẻ nịnh bợ.”
Thi Nhân đang định mắng người, kết quả nhìn thấy Triệu Nhược Trúc ở bên ngoài, còn có một số đồng nghiệp nữa.
Cô trợ lý tình cờ đứng ở cổng, cô từ chối như vậy, chắc chắn cô ấy đã nhìn thấy tất cả.
Cô nghĩ đến nếu mình làm vậy, không biết bên ngoài sẽ đồn lên như thế nào.
Cuối cùng, Thi Nhân gật đầu: “Mang vào đây đi.”
Người trợ lý vì sự thông minh của mình mà tự khen ngợi một câu, đưa đồ ăn sáng vào và rời đi, sau đó đóng cửa lại.
Thi Nhân cũng thấy đói.
Cô thức dậy muộn cũng không ăn được nhiều.
Ngay khi cô định ăn, có cuộc gọi nội bộ đến.
Nghĩ cũng không nghĩ, cô nhận điện thoại: “Alo, xin chào, đây là bộ phận thiết kế.”
“Vợ yêu, phải ăn hết đó nha.”
Tiếng đàn ông trầm ấm bên đầu dây vang lên, là Tiêu Khôn Hoằng, anh cũng đang ăn sáng, tất nhiên anh cũng dậy muộn.
Theo thói quen trước đây, anh sẽ không ăn sáng nữa.
Nhưng hiện tại phải chăm sóc thân thể nên không thể có sai sót, cho nên khi trợ lý mang bữa sáng thứ hai đến, Tiêu Khôn Hoằng cũng không từ chối.
“Anh gọi điện tới làm gì?”
Thi Nhân đỏ mặt ăn sáng, lát nữa còn có việc phải làm, nếu không ăn chắc chắn sẽ không có sức làm việc.
Cô nghe thấy tiếng hộp giấy qua micrô, đoán rằng anh cũng đang ăn.
“Ăn sáng cùng em.”
Tiếng người đàn ông nghiêm túc, giọng điệu không nghe ra anh đang nói đùa.
“Tiêu Khôn Hoằng, anh có bị điên không mà gọi điện ăn sáng cùng nhau?”
“À, anh muốn dành nhiều thời gian hơn cho vợ mình, nếu em nghĩ gọi điện thoại không tốt, anh sẽ qua chỗ em ngay.”
“Anh dừng lại cho em, không được phép đi qua.”
Thi Nhân thực sự sợ anh rồi.
Từ khi nào người đàn ông này trở nên cứng đầu và dính người như vậy?
Từ giọng nói của điện thoại, Tiêu Khôn Hoằng có thể hình dung ra biểu cảm của cô vợ bé bỏng của mình.
Tâm tình anh đang rất tốt, anh cũng hy vọng tương lai sẽ mãi tốt đẹp như vậy.
Nghĩ đến những trở ngại đó, mắt anh tối sầm lại.
Nhà họ Mạc lần này quá tàn nhẫn với nhà họ Hách, sau này nếu thật sự gặp nhau, vợ anh nhất định sẽ rất đau khổ.
Anh không muốn vợ mình đau khổ, anh muốn cô luôn vui vẻ.
Vì vậy, sau khi anh hồi phục, điều đầu tiên là phải loại bỏ nhà họ Mạc.
Sau khi cúp máy, Tiêu Khôn Hoằng nhìn người trợ lý: “Tôi muốn điều tra lai lịch của nhà họ Mạc, tôi muốn biết nhà họ Mạc có thù hận với những người nào.”
Có câu nói, kẻ thù của kẻ thù là bạn.
Thái độ của Mạc Đông Lăng đối với vợ mình không rõ ràng, anh đã thấy khó chịu từ lâu.
Vợ chỉ có thể thuộc về một mình anh.
Những người khác nhìn cũng không được nhìn.
Nhà họ Mạc! Hừ!
Đôi mắt của người đàn ông nháy mắt trở nên lạnh lẽo.
Sân bay Việt Nam.
Một người phụ nữ ăn mặc rất thanh lịch bước ra ngoài, rất nhiều người đi theo vây quanh, nhìn qua khí thế rất hoành tráng.
Mạc Mỹ Đình khi bước ra sân bay, đeo kính râm và xách túi hàng hiệu.
Cô ta nhìn bầu trời ở đây và hít một hơi thật sâu: Đã hơn mười năm rồi, hừ, cuối cùng cô ta cũng trở lại đây.
Ai nợ cô ta, cô ta sẽ đòi lại từng chút một.
Ngay từ đầu cô ta đã thề rằng nếu cô ta không chết, nhất định sẽ khiến nhà họ Tiêu phải trả giá gấp ngàn lần khi cô ta quay lại.
Ngày này, cuối cùng đã đến.
“Cô Mỹ Đình, tôi có thể phỏng vấn cô một chút được không?”
“Cô Mỹ Đình, nghe nói anh Khôn Hoằng là mẫu người lý tưởng của cô, lần này cô trở lại với tư cách là Tổng giám đốc Công ty chi nhánh. Có phải có ẩn tình gì khác?”
Mạc Mỹ Đình nhìn những phóng viên này, một tia khinh thường lóe lên trong đáy mắt.
Nhưng kính râm bị chặn, người ngoài không thể nhìn thấy biểu cảm của cô ta, chỉ thấy Mạc Mỹ Đình cười đắc ý: “Đây là sự sắp xếp của công ty, nhưng anh Khôn Hoằng là một người đàn ông xuất sắc, tôi rất mong đợi được hợp tác với anh ấy.”
Còn những chuyện khác, cô không cần giải thích.
Thật thật giả giả, dù sao, qua miệng của các phương tiện truyền thông, nó sẽ thay đổi.
Đây chính xác là những hiệu ứng mà cô ta muốn.
Thi Nhân không phải cô lợi hại lắm sao?
Vậy lần này, để cô ta tận mắt nghiệm chứng một chút, người phụ nữ này cuối cùng có thủ đoạn gì.
Tiêu Khôn Hoằng có thế nào, cũng không thể từ chối cô chủ nhà họ Mạc là cô ta.
Haha, đoán là Thi Nhân sẽ tức đến nổ tung.
Nghĩ đến là thấy vui rồi.
Tin tức về việc Mạc Mỹ Đình đến Việt Nam được lan truyền nhanh chóng.
Với tư cách là người chủ trì của tập đoàn Quang Viễn, từ lâu đã sắp xếp người đến đón cô ta, nhưng Mạc Mỹ Đình đã trực tiếp yêu cầu được gặp Tiêu Khôn Hoằng và mời anh đi ăn tối.
Lúc này, Thi Nhân nghiến răng khi thấy những gì Mạc Mỹ Đình nói.
Con khốn này thực sự đã đến rồi.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!