Bên trong xe lúc này vô cùng yên tĩnh.
Tiêu Khôn Hoằng chờ đợi trong chốc lát, anh hỏi: "Tại sao lại thôi miên không thành công?"
Rõ ràng là mọi thứ đều được sắp xếp, Mạc Mỹ Đình cũng đã trúng chiêu.
Căn phòng được trang trí cẩn thận, thôi miên cũng đã bắt đầu ngay từ khi Mạc Mỹ Đình bước vào.
Bữa tối cũng được chuẩn bị kỹ lưỡng, rượu vang đỏ, hoa hồng, dầu thơm, mỗi một đồ vật đều có mục đích riêng của nó.
Nhưng cuối cùng lại thất bại.
"Bác sĩ tâm lý nói, những tình huống này, ngoại trừ việc cô ta không phải là người mà chúng ta đang tìm kiếm, thì trường hợp thứ hai, có thể cô ta đã được huấn luyện đặc biệt. Cứ mỗi khi nhắc tới cái tên ấy, cô ta sẽ phản xạ có điều kiện mà chống cự lại.”
Tiêu Khôn Hoằng hơi híp mắt lại: "Cậu nhắc tới cái gì?"
"Chắc hẳn chính là Bạch Mỹ Đình."
A, Tiêu Khôn Hoằng đã hiểu.
Anh càng tin tưởng vào khả năng thứ hai hơn, tuy nhiên việc Bạch Mỹ Đình còn sống là chuyện có chút ngoài ý muốn, kết quả cô ta còn trở thành cô chủ của nhà họ Mạc.
Tiêu Khôn Hoằng không khỏi suy nghĩ, người đứng sau thao túng Mạc Mỹ Đình có thù oán gì với nhà họ Mạc sao?
Nếu không, tại sao lại mất nhiều thời gian mang tặng một cái hàng giả tới?
A, người đứng sau Mạc Mỹ Đình, thật đáng để anh điều tra.
Lần này, có lẽ sẽ không như lần trước không có thu hoạch nữa.
Tiêu Khôn Hoằng ngẩng đầu nói: "Đi thôi."
Lúc này, trợ lý ngồi ở ghế lái phụ quay đầu lại nói: "Anh Hoằng, bên trên xảy ra chuyện, có người cứu Mạc Mỹ Đình đi rồi."
"Là ai?"
Ánh mắt lạnh lùng của Tiêu Khôn Hoằng lộ ra một chút kinh ngạc,chẳng lẽ chính là người đứng sau tất cả mọi chuyện này?
Giờ phút này, ở trên lầu khách sạn.
Mạc Mỹ Đình dựa sát vào vòng tay của một người đàn ông, cơ thể được bọc trong áo khoác tây trang của anh ta, bên trong cái gì cũng không mặc.
Sắc mặt cô ta trắng bệch ôm lấy anh ta: "Cảm ơn anh hôm nay đã cứu tôi."
Ban đầu, Mạc Mỹ Đình đã rất tuyệt vọng.
Trong phòng bỗng dưng xuất hiện vài người đàn ông, một vài người trong đám bọn họ đang cầm máy ảnh trên tay. Trước đây, cô ta cũng đã từng đối phó với người khác theo cách này.
Nhưng cho tới bây giờ cô ta cũng không nghĩ tới, hôm nay chuyện này lại rơi xuống trên người mình.
Bây giờ cô ta chính là cô chủ của nhà họ Mạc, nếu như những bức ảnh và video này bị lộ ra ngoài, tương lai của cô ta lập tức xong rồi.
Tuy nhiên mọi chuyện trên đời đều không thể lường trước được, trong lúc cô ta đang cảm thấy tuyệt vọng nhất thì lại có người phá cửa xông vào cứu cô ta.
Hiện trường là một mảnh hỗn độn, Mạc Mỹ Đình cúi đầu trốn, sợ bị người khác nhận ra.
Mãi đến khi được đưa sang căn phòng bên cạnh, Mạc Mỹ Đình mới thở phào nhẹ nhõm.
"Tạm thời mặc tạm áo choàng tắm vào đi."
Đối phương đưa cho cô ta một chiếc áo choàng tắm màu trắng, Mạc Mỹ Đình nhanh chóng cầm lấy mặc vào. Sau khi mặc xong quần áo, cô ta cuối cùng cũng dần dần tỉnh táo lại, lúc này cô ta mới có cảm giác an toàn.
Tay Mạc Mỹ Đình vẫn còn đang phát run, chuyện tình vừa rồi thực sự khiến cô ta cảm thấy bất ngờ.
Cô thật sự không ngờ Tiêu Khôn Hoằng lại tàn nhẫn như vậy.
"Uống chút nước nóng này đi, có muốn tôi giúp cô báo cảnh sát không?"
"Không, không cần, chuyện này tôi sẽ tự xử lý."
Mạc Mỹ Đình nhấp một ngụm nước nóng, sau đó ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt đang quay lưng về phía mình. Anh ta đang ép nước trái cây, ngón tay thon dài trắng nõn, dáng người cũng rất cao lớn.
Là một người đàn ông rất đẹp trai.
"Uống nước trái cây không?"
Người đàn ông cầm ly nước trái cây quay lại, sau khi nhìn thấy bộ dạng của anh ta, Mạc Mỹ Đình sợ tới mức suýt nữa đánh rơi ly nước xuống dưới đất: "Tiêu, Tiêu Vinh?"
Nhưng không phải Tiêu Vinh đã chết rồi sao?
Người đàn ông vẻ mặt bình tĩnh nói: "Cô gái, cô nhận nhầm người rồi."
Mạc Mỹ Đình cẩn thận nhìn kỹ lại, bộ dạng hai người có vẻ cũng không giống lắm. Tiêu Vinh có mắt một mí, người đàn ông này lại có mắt hai mí.
Khuôn mặt của Tiêu Vinh chỉ hơi có góc cạnh một chút, trong khi gương mặt người đàn ông này rõ ràng là tinh xảo hơn rất nhiều.
Thoạt nhìn thì có vẻ giống nhau nhưng thực tế nếu nhìn kỹ sẽ thấy có sự khác biệt.
Trên đời này, sẽ không có hai người nào giống nhau như đúc, trừ khi bọn họ là anh em sinh đôi cùng trứng.
Mạc Mỹ Đình thở phào nhẹ nhõm, cô ta vừa mới bị Tiêu Khôn Hoằng dọa sợ, hiện tại gặp phải Tiêu Vinh. Hai người bọn họ đều là người nhà họ Tiêu, điều này khiến cô ta sắp phát điên rồi.
"Đúng rồi, vị này, cảm ơn anh vừa rồi đã cứu tôi. Nhưng làm sao anh biết được tôi gặp phải chuyện không may vậy?"
Sau khi cô ta đi lên phòng, cũng không có ai đi theo.
Một người lạ mặt đột nhiên xông tới, điều này không khỏi có chút quái dị.
Chuyện này hay lại cũng là do Tiêu Khôn Hoằng cố ý sắp xếp.
"Tôi nhìn thấy một người phụ nữ bên ngoài phòng bị vài người đàn ông đánh ngất mang đi. Sau đó, bọn họ mở cửa phòng đi vào. Tôi nhìn thấy cảnh tượng này, như thế nào cũng cảm thấy có chút vấn đề."
Mạc Mỹ Đình gật đầu: "Cám ơn anh hăng hái làm việc tốt, nếu không hôm nay tôi liền xong đời rồi."
Nhưng những nghi ngờ trong lòng cô ta vẫn chưa có cách nào giải quyết.
"Trước tiên cô cũng nên nghỉ ngơi một chút đi, sau này muốn gọi cảnh sát, tôi có thể gọi giúp cô. Đêm nay sẽ không có ai đến quấy rầy cô."
"Không cần, tôi phải rời khỏi nơi này."
Mạc Mỹ Đình đặt ly nước xuống, cô ta không thể ở đây mãi được, dù sao đây cũng là địa bàn của Tiêu Khôn Hoằng.
Cô ta cảm thấy lo lắng.
Người đàn ông Tiêu Khôn Hoằng này chắc chắn sẽ không bỏ cuộc.
Mạc Mỹ Đình đứng lên: "Đúng rồi, anh có nhìn thấy trợ lý của tôi ở đâu không? Tôi muốn đi tìm. Ngoài kia bây giờ bọn chúng vẫn còn tìm kiếm tôi chứ?"
Mạc Mỹ Đình sợ hãi, cô ta sợ rằng mình sẽ bị người của Tiêu Khôn Hoằng bắt đi nếu cứ đi ra ngoài như thế này.
Thật vất vả mới có thể trốn thoát, nếu bị bắt lại, cũng sẽ không may mắn được người khác cứu ra nữa.
"Tôi cũng không rõ lắm. Tôi tắt đèn trong căn phòng đó trước sau đó mới bất ngờ tấn công. Nếu đối mặt trực tiếp với bọn họ, tôi cũng không chắc rằng mình có thể giành chiến thắng."
Nói xong, người đàn ông lại nhìn cô ta: "Cô có chắc là mình không gọi cảnh sát không? Hành vi của bọn chúng rất tàn nhẫn, xuống tay cũng vô cùng ngoan độc."
Mạc Mỹ Đình đứng trước mặt người đàn ông lại lộ ra một loạt biểu cảm.
Cô ta lại ngồi xuống một lần nữa, nếu bây giờ vẫn chưa an toàn, vậy cũng không thể đi ra ngoài.
Hơn thế nữa người đàn ông bên cạnh cô ta cũng có chút khả nghi, Mạc Mỹ Đình nhìn anh ta: "Anh này, anh vừa mới cứu tôi, tôi còn không biết tên của anh là gì? Tôi tên là Mạc Mỹ Đình, rất vui khi được gặp anh."
"Xin chào, tôi họ Giang, tên là Giang Quốc Thành."
Mạc Mỹ Đình nhìn vào đôi mắt dịu dàng của người đàn ông, tựa như xuyên thấu qua ánh mắt anh ta có thể thấy được một người đàn ông khác. Năm ấy thanh xuân vào ngày hè, anh ta cũng nói như vậy, tôi họ Tiêu, tên là Tiêu Vinh.
Tiêu Khôn Hoằng ngồi trong xe và lái xe về nhà.
Tuy nhiên, sắc mặt của anh trông không được tốt cho lắm.
Ở trong địa bàn của hắn, Mạc Mỹ Đình thế mà lại được người khác cứu đi, còn không tìm được dấu vết gì. Thời điểm mọi việc xảy ra, khách sạn tự nhiên mất điện, camera theo dõi cũng mất đi tác dụng.
Điều này càng giống như đã có tính toán trước.
Nhất định chuyện này cùng với người đứng sau có quan hệ, nếu không thì một người bình thường cũng không có đủ năng lực và lá gan chống lại anh.
Trợ lý hít sâu một hơi nói: "Cậu chủ, mặc dù người đã chạy mất, nhưng ảnh cũng đã chụp được một nửa, như vậy là đủ rồi."
Theo yêu cầu của cậu chủ, cần có đầy đủ cả hình ảnh và video.
Tuy nhiên chỉ mới có được một nửa ảnh chụp.
Tiêu Khôn Hoằng khẽ gật đầu: "Giữ lấy."
Mạc Mỹ Đình tìm đến cửa ra vào, cô ta rời khỏi càng lúc càng xa.
Sau khi trở về nhà, Tiêu Khôn Hoằng khôi phục cảm xúc như bình thường.
Giống hệt như không có chuyện gì xảy ra.
"Cậu chủ đã về rồi. Hôm nay gửi tới rất nhiều váy cưới, tất cả đều trông rất đẹp."
Mợ Hồng đứng ở bên rất vui mừng, qua hai ngày nữa là bọn họ có thể tổ chức hôn lễ.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!