Sau khi Thi Nhân giao phó xong mọi chuyện cho trợ lý thì vẫn luôn túc trực bên cạnh Tiêu Khôn Hoằng.
Bây giờ người này vẫn còn chưa tỉnh lại, vẫn im lặng nằm ngủ ở đó.
Cô túc trực bên cạnh anh, nhìn dáng vẻ đang ngủ say của người đàn ông này, đưa tay nắm lấy tay anh, giống như tất cả những thứ bên ngoài lúc này đều không còn quan trọng nữa.
Nếu sớm biết sẽ có chuyện này xảy ra thì cô sẽ không đồng ý với anh, nếu sớm biết thì cô sẽ làm phẫu thuật cho anh sớm hơn rồi.
Bây giờ, Thi Nhân cảm thấy vô cùng hối hận.
"Khóc cái gì?"
Tiêu Khôn Hoằng vốn đang ngủ thế nhưng có mấy giọt nước đột nhiên rơi xuống mu bàn tay anh, hơn nữa không hề lạnh mà còn có cảm giác nong nóng.
Anh cau mày một cái sau đó tỉnh dậy thì Thi Nhân đang ngồi bên cạnh khóc sướt mướt.
Anh giơ tay lên lau đi những giọt nước mắt trên mặt cô: "Anh không sao đâu."
Thi Nhân nắm lấy tay anh, lên tiếng: "Bên phía bệnh viện đã sắp xếp xong xuôi cả rồi. Bắt đầu từ hôm nay anh phải nằm viện để bác sĩ theo dõi cũng như để nghỉ ngơi. Hôn lễ thì có thể hoãn lại, thế nhưng trong mấy ngày này anh không được làm gì hết."
Tiêu Khôn Hoằng: "..."
Anh nhìn hốc mắt đỏ bừng của cô: "Được, đều nghe theo em."
Anh không thể chịu nổi khi nhìn thấy cô khóc.
Cũng không chịu nổi dáng vẻ khổ sở, lo lắng của cô.
Hơn nữa bản thân của Tiêu Khôn Hoằng cũng không ngờ mình đột nhiên hôn mê như thế. Quả nhiên cơ thể anh bây giờ không còn như trước nữa rồi.
"Thật sự cũng không khác mấy."
Thi Nhân còn tưởng rằng anh sẽ không đồng ý, cô đang suy nghĩ hàng tá lý do để có thể thuyết phục anh thế nhưng không ngờ anh lại đồng ý."
"Gọi trợ lý đến đây giúp anh đi, anh có chuyện muốn nói."
Tiêu Khôn Hoằng cũng không có ý định sẽ xuất viện, thế nhưng vẫn còn nhiều chuyện ở tập đoàn cần được giải quyết, vì thế anh cần phải nói chuyện với trợ lý một chút.
"Ừ, được."
Sau khi Thi Nhân gọi trợ lý tới thì nhanh chóng rời khỏi phòng bệnh, Diệp Tranh đứng bên ngoài cũng không đi vào.
"Mợ ba, các chỉ số sức khỏe vô cùng bình thường. cuộc phẫu thuật mấy hôm nữa không có vấn đề gì đâu."
"Vậy thì tốt rồi. Hai ngày nay đã làm phiền cậu phải túc trực mãi ở đây."
Rốt cuộc thì Thi Nhân cũng thở phào nhẹ nhõm: "Hai ngày này tôi phải làm một số việc bên phía tập đoàn."
Tiêu Khôn Hoằng không có ở tập đoàn, vì thế cô phải cố hết sức để trấn thủ tập đoàn.
Trong những lúc thế này thì càng không thể để xảy ra chuyện gì.
Diệp Tranh gật đầu một cái, thật ra thì tất cả mọi chuyện đều đã được sắp xếp ổn thỏa cả rồi, sẽ không có vấn đề gì xảy ra.
....
Tiêu Khôn Hoằng không có ở công ty vì thế các cổ đông cũng không đến tham dự buổi họp.
Thế nhưng mỗi ngày Thi Nhân đều đến công ty làm việc. Mặc dù mọi người cảm thấy vô cùng tò mò về việc vì sao tổng giám đốc lại không đi là thế nhưng họ cũng không cảm thấy có gì bất thường ngược lại còn thấy thoải mái hơn.
Cuộc sống không có tổng giám đốc đúng là vô cùng thoải mái!
Bên này, Thi Nhân thảo luận về giai đoạn cuối cùng của việc điêu khắc với Mạc Tử Tây, sau đó nhanh chóng chuẩn bị tạm dừng. Cô sẽ tạm dừng tất cả mọi công việc cho đến khi cuộc phẫu thuật của Tiêu Khôn Hoằng thành công tốt đẹp thì cô mới bắt đầu bắt tay vào chuẩn bị khâu cuối cùng.
Mặc dù thời gian có chút eo hẹp thế nhưng chắc hẳn cô có thể đuổi kịp.
"Mợ chủ mau đi họp với phía nhà họ Mạc."
Triệu Nhược Trúc cầm tập tài liệu đến gõ cửa, khi vừa nghe nhắc tới phía nhà họ Mạc, sức chiến đấu trên cả người cô cũng nhanh chóng được khơi dậy, nhanh chóng muốn gặp mặt Mạc Mỹ Đình.
Mấy lần so chiêu như thế này có thể giúp cô nhìn thấu được cô ta.
"Ừ, được."
Thi Nhân buông tập tài liệu trong tay xuống, nhanh chóng đứng dậy bước lên lầu.
Thế nhưng lúc cô vừa ra khỏi thang máy thì cảm thấy biểu cảm của mọi người khi nhìn cô có chút kỳ lạ. Chẳng lẽ trên mặt cô có dính gì sao?
"Thi Nhân."
Cho đến khi cô nghe thấy âm thanh này, sắc mặt cô nhanh chóng cứng đờ lại. Sau khi quay đầu lại nhìn thì thấy Thi Đằng Sùng đang ngồi trên xe lăn, sau lưng ông ta chính là Vương Duyệt.
Ôi!
Sao hai người họ lại tới đây chứ?
Thi Nhân cảm thấy người nhà họ Thi chắc hẳn là không thể bước qua cửa của tập đoàn Quang Viễn.
"A Thi Nhân, đây là người nhà của cô đúng không? Mới ban nãy tôi đã gặp họ ở cửa vì thế đã đưa bọn họ vào cùng luôn. Cô không cần phải cảm ơn tôi đâu."
Mạc Mỹ Đình đang đứng cách đó không xa, vẻ mặt tươi cười nhìn về phía cô.
Thi Nhân, cô có một mặt không dám cho người ngoài nhìn thấy đúng không? Thế thì tôi lại càng muốn cho mọi người có thể nhìn thấy bộ mặt này của cô.
Ai bảo Tiêu Khôn Hoằng dám chọc tôi làm gì.
Tôi khó chịu thì các người cũng đừng nghĩ sẽ thoải mái!
"Cô Mỹ Đình đây đúng là vẫn thích xen vào việc của người khác như vậy. Luôn nhiệt tình với chuyện của người khác nhỉ?"
"Cô hiểu làm rồi, tôi chỉ là tiện tay thôi mà."
Mạc Mỹ Đình trả lời tỉnh bơ. Ừ thì tôi đang cố ý đấy, cô làm gì được tôi nào?
Thi Nhân quay đầu nhìn về phía người trợ lý: "Đưa hai người này đi."
Cô thật sự không muốn nhìn thấy Thi Đằng Sùng, càng không muốn liên quan gì với người nhà họ Thi nữa.
"Thi Nhân, cha biết rằng trước đây cha đã làm nhiều việc có lỗi với con, cha biết lỗi rồi. Con chán ghét cha đến như thế sao?"
Thi Đằng Sùng vội vàng lên tiếng, cơ thể ông ta không được tốt lắm vì thế khi kích động thì khuôn mặt nhanh chóng trở nên đỏ ngầu.
Vương Duyệt đứng bên cạnh cũng lên tiếng phụ hoạ: "Thi Nhân, dù sao thì ông ấy cũng là cha của cháu. Chuyện năm đó đã trôi qua rất lâu rồi, cháu không thể thông cảm cho ông ấy một chút sao? Lần này cha cháu đang bệnh nặng, bác sĩ nói rằng ông ấy cũng không còn bao nhiêu thời gian nữa, vì thế ông ấy mới muốn có nhiều cơ hội ở cạnh cháu."
Ôi, ôi, đúng là một người xướng một người họa.
Ánh mắt Thi Nhân vô cùng lạnh lùng: "Muốn ở cùng tôi nhiều hơn sao? Sao ông ta không sống chung với Vương Ngọc San đi? Sau ông ta không sống cùng với cô con riêng bảo bối của ông ta đi?"
"Thi Nhân, cha biết là mình có lỗi với con. Không cần con phải tha thứ cho cha, cha chỉ cần con có thể cho cha cơ hội để bù đắp cho con."
Giọng nói của Thi Đằng Sùng vô cùng thành khẩn.
Một người đàn ông trung niên đang bệnh nặng, cảm thấy hối hận muốn được chuộc lỗi.
Trông như chuyện như thế đang xảy ra.
Thi Nhân tức giận tới mức cả người run rẩy, cô hận không thể vạch mặt bọn họ. Đừng tưởng rằng cô không biết hai người này đang nghĩ gì.
Nghĩ đến những ấm ức của cô sao?
Thi Nhân nhớ đến Tiêu Khôn Hoằng đang nằm ở bệnh viện, sau đó nghĩ đến cuộc phẫu thuật mấy ngày tới. Cuối cùng cô cũng ánh mắt cô trở nên mờ mịt, nghẹn ngào lên tiếng: "Ông thật sự muốn bù đắp cho tôi sao?"
Thi Nhân khóc sao?
Thi Đằng Sùng sững sốt.
Vương Duyệt cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
Mạc Mỹ Đình hé mắt, người phụ nữ này đang muốn giở trò gì đây?"
"Đúng rồi, khi cha hôn mê trong bệnh viện đã mơ thấy chuyện khi con còn bé. Khi đó con vô cùng ngoan ngoãn. Là do cha có lỗi với con."
"Nếu ông thật sự cảm thấy có lỗi với tôi . Khi đó con gái riêng Vương Ngọc San của ông cũng đã được mấy tuổi rồi. Thế mà ông chỉ mơ thấy tôi, không mơ thấy cô ta sao?"
Thi Đằng Sùng đột nhiên bị sốc, đứng im tại chỗ không nói được gì.
Sắc mặt của Vương Duyệt đứng bên cạnh cũng không vui vẻ gì.
Lúc Triệu Nhược Trúc nghe thấy cô này thì không nhịn được vỗ tay khen hay, mợ chủ đúng là vô cùng sắc bén.
Cái đám người khốn khiếp này, bây giờ lại tới đây làm những chuyện đạo đức giả.
Đúng là không biết xấu hổ.
Thi Nhân lảo đảo bước về trước mấy bước, ra vẻ như tâm trạng đang vô cùng phức tạp: "Nếu như ông thật sự cảm thấy hối hận thì bây giờ ông nhanh chóng ly hôn với bà ta. Sau đó đến mộ của mẹ tôi rồi quỳ xuống xin lỗi, có được không? Dù sao thì chúng ta mới là người một nhà mà đúng không?"
Sắc mặt của Vương Duyệt trở nên méo mó vì tức giận.
Ly hôn sao? Đừng có mà mơ!
Không khí trong phòng đột nhiên trở nên yên tĩnh.
Đoán chừng Thi Đằng Sùng và Vương Duyệt, thậm chí ngay cả Mạc Mỹ Đình cũng không ngờ, mọi chuyện lại phát triển theo hướng mà họ không thể tưởng tượng nổi.
Chẳng lẽ Thi Nhân không hề cảm thấy tức giận, nổi điên hay muốn mắng chửi người khác sao?
Dù sao thì ban đầu là người nhà họ Thi quá đáng trước.
Mạc Mỹ Đình đã chuẩn bị xong cả rồi, bất kể là Thi Nhân có mắng chửi thế nào. Chỉ cần Thi Đằng Sùng vẫn luôn chịu yếu thế, bệnh nặng và luôn muốn giảng hòa với con gái thì Thi Nhân chắc chắn sẽ bị hạ bệ.
Vốn dĩ người sống trên thế giới này cho tới bây giờ đều là những người yếu thế.
Kế hoạch đều đã lên tốt, chỉ còn chờ Thi Nhân nổi giận nữa mà thôi. Thế nhưng sao cuối cùng Thi Nhân lại cảm động đến phát khóc thế này?
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!