Ngày hôm sau, buổi lễ đám cưới hoành tráng bắt đầu.
Địa điểm nằm trong một khu biệt thự mới xây, nghe nói rằng trước đây có một nhà phú hào nào đó mua lại, nhưng không có người ở cứ để vắng như thế.
Nhưng không ngờ Tiêu Khôn Hoằng đã mua lại nó, bố trí thành phòng tân hôn, còn cử hành hôn lễ ở đây.
Hôn lễ còn chưa bắt đầu, nhưng mọi người trong biệt thự đã bắt đầu bận rộn công việc.
Cố Văn Trình ở trong xe nhìn thấy căn biệt thự mới được sửa sang mới mẻ kia, nơi này đã hoàn toàn khác với ấn tượng trước đây của anh ta, nhìn trông giống như trước đây nó chưa từng bị bỏ hoang vậy.
“Nơi này lại được sửa sang lại, nhưng thật đáng tiếc là nơi này đã bị nguyền rủa, hễ là những cặp vợ chồng sống ở nơi này, đến cuối cùng đều sẽ chết không một cách không rõ nguyên nhân.”
Trên mặt Cố Văn Trình mang theo vẻ tàn độc.
“Cậu chủ, mọi chuyện đều đã trôi qua lâu như vậy rồi, cậu còn nhớ đến chuyện này sao.”
“Cả đời này tôi cũng sẽ không quên được nó.”
“Nhưng cậu chủ à, đó không phải là nhà bị nguyền rủa, mà là lòng người.”
Ông cụ nhìn chàng trai trẻ bên cạnh, trong nháy mắt anh ta đã trưởng thành như vậy, mấy năm nay cậu chủ đều sống trong thù hận.
Anh ta nhìn chằm chằm vào căn biệt thự này một hồi lâu, cuối cùng đóng cửa sổ lại: “Đi, đi xem cô gái cừu non của tôi, tôi lại đến tìm cô ấy rồi.”
Mẹ nó, lần trước anh ta đã chịu một lần thiệt thòi rồi, lần này anh ta tuyệt đối sẽ không thất thủ nữa.
Nếu như anh ta vẫn không bắt được người phụ nữ thần kinh đó, anh ta thề sẽ không làm người.
Chiếc xe phóng như bay chạy đi.
Sân bay, Mạc Mỹ Đình đứng ở bên ngoài đón người.
Ông cụ đích thân đến đây, điều này khiến cô ta cảm thấy vô cùng lo lắng, ai cũng không dám nói, cũng không dám nói cho anh ta biết.
Nếu như ông cụ muốn đổi người thay thế cô ta thì phải làm sao đây?
Hiện tại chỗ dựa và nơi nương tựa duy nhất của cô ta chính là nhờ vào thân phận cô chủ của nhà họ Mạc, cũng là do cái thân phận này, anh ta mới luôn khoan dung với cô ta.
Nếu như mất đi sự cưng chiều của ông cụ, vậy thì cô ta sẽ không còn gì nữa.
Mạc Mỹ Đình hít sâu một hơi, phải bình tĩnh, bình tĩnh một chút, tuyệt đối không thể tự loạn đầu trận tuyến, ngộ nhỡ ông cụ tới đây chính là vì chuyện khác thì sao?
Cô ta tuyệt đối sẽ không để cho Thi Nhân cướp đi vị trí của mình.
Một nhóm người bước ra khỏi lối ra riêng của sân bay.
Ông già ở giữa ngồi trên chiếc xe lăn xuất hiện, ông cụ nhà họ Mạc nhìn bầu trời Việt Nam, vẻ mặt thoáng chìm vào sự mơ màng, hóa ra đây chính là nơi bọn họ sinh sống.
Mạc Mỹ Đình lộ ra khuôn mặt tươi cười đi tới: “Ông cụ, cuối cùng ông cũng đến rồi.”
Mạc Đông Lăng và Mạc Tử Hàn đối mắt nhìn nhau một cái, cả hai người đều không lên tiếng.
Khu biệt thự Thiên Thượng số một.
Tiêu Khôn Hoằng thay một bộ âu phục, hai bánh bao nhỏ mặc bộ âu phục của trẻ em đi theo bên cạnh anh.
Mạc Tiểu Bắc và Mạc Tiểu Nam cũng đứng ở bên cạnh ống quần của anh, soi gương đỏm dáng nói: “Anh vẫn là đẹp trai nhất.”
Mạc Tiểu Nam bĩu môi: “Mẹ nói rằng em mới là người đẹp trai nhất.”
“Cha à, cha nói xem trong hai chúng con ai là người đẹp trai nhất.”
Tiêu Khôn Hoằng sửa sang lại cà vạt, cằm góc cạnh rõ ràng, râu đều được cạo sạch bóng, ạnh ung dung thản nhiên nói: “Có biết các con trông giống ai không?”
Mạc Tiểu Nam trả lời nhanh nhất: “Giống cha.”
“Vậy không phải là hiểu hết rồi sao, các con đều được di truyền từ cha cả.”
Người đàn ông tiêu sái xoay người rời đi.
Mạc Tiểu Bắc trợn tròn mắt: “Thật sự là đồ ngốc.”
Điều này đồng nghĩa với việc thừa nhận rằng, bọn họ không đẹp trai bằng cha của mình rồi.
Tiêu Khôn Hoằng đi ra khỏi biệt thự Thiên Thượng số một, bên ngoài mọi người cũng tới đủ cả rồi, anh ngẩng đầu nhìn bầu trời: “Hôm nay sẽ là thời tiết tốt.”
“Anh Hoằng, hôm nay khẳng định là một ngày tốt.”
Diệp tranh đứng ở bên ngoài, cũng mặc một bộ âu phục, cách ăn mặc trông rất chỉnh tề.
Người đàn ông chỉnh lý lại cà vạt: “Xuất phát, đi đón người.”
Chiếc xe chạy về một hướng nào đó.
Bên nhà mẹ đẻ của Thi Nhân không còn ai nữa, cho nên nơi chú Khôn và Ngô Hành sống liền tạm thời trở thành nhà mẹ đẻ của Thi Nhân.
Tiêu Khôn Hoằng bước vào cửa, nhưng lại bị Triệu Nhược Trúc và Mạc Tử Tây chặn ở bên ngoài.
“Muốn đón được cô dâu về nhà không dễ dàng như vậy đâu nhé.”
Tiêu Khôn Hoằng ngẩng đầu nhìn về phía sau cửa, vẻ mặt dịu dàng. Thi Nhân, cuối cùng anh cũng cưới được em làm vợ rồi.
Những thứ mà anh đã nợ em, anh đều sẽ từng chút một bù đắp lại cho em.
Máy quay phim ghi lại chi tiết của mỗi một nơi, cuối cùng Tiêu Khôn Hoằng ôm Thi Nhân đi ra ngoài, có pháo hoa từ trên trời rơi xuống, trông giống như một bữa tiệc sôi nổi.
Bọn họ cũng kết hôn giống như tất cả các cặp đôi bây giờ.
Đi chung con đường như những vợ chồng bình thường.
Sau khi hai người lên xe, Thi Nhân mặc váy cưới, tâm trạng cô cũng rất phức tạp, cứ có loại cảm giác nói không nên lời.
“Em có đói không?”
Tiêu Khôn Hoằng nắm lấy tay cô: “Hôm nay em phải dậy sớm lắm nhỉ.”
“Thực ra cũng ổn cả.”
Thi Nhân đã ăn một ít đồ ăn được chuẩn bị sẵn trên xe, đêm hôm qua cô lại lo lắng đến mức không ngủ được, rõ ràng là bọn họ đã có con rồi, nhưng cô vẫn cảm thấy hồi hộp như vậy.
“Đúng rồi, địa điểm cử hành hôn lễ có phải là trong trang viên biệt thự không? Triệu Nhược Trúc từng nói rằng nơi đó rất nổi tiếng, trước đây cũng có rất nhiều người nổi tiếng sống ở đó.”
“Đúng vậy, hiện tại anh đã mua lại nó rồi, sau lễ đám cưới chúng ta sẽ dọn đến nơi đó ở. Nơi đó đủ lớn, sau này bọn trẻ lớn rồi, trong nhà có khách đến thăm cũng có thể ngủ lại ở đó.”
Thi Nhân cũng cảm thấy căn phòng của ngôi nhà cũ có một chút nhỏ.
Sau này ba bánh bao nhỏ trưởng thành, chia phòng ra ở, căn phòng trong nhà sẽ không đủ.
Chiếc xe trực tiếp đi thẳng đến hiện trường hôn lễ.
Lúc này, rất nhiều khách đã đến.
Khi xe cưới đến bãi cỏ của trang viên, những vị khách xung quanh cũng chạy đến vây quanh, nhìn thấy Tiêu Khôn Hoằng bước xuống xe liền cúi người cẩn thận dẫn vợ đi ra ngoài.
“Xin chúc mừng nhé, giám đốc Khôn Hoằng và bà Tiêu.”
“Chúc mừng, chúc mừng, chúc đôi vợ chồng son trăm năm hòa thuận, hạnh phúc trọn đời.”
Thi Nhân nắm chặt tay Tiêu Khôn Hoằng đi về phía bãi cỏ rộng lớn bên ngoài trang viên, nơi đây là cảnh tượng đám cưới mà cô đã từng nói đến một dịp tình cờ, kết quả là anh thực sự cho mình một giấc mơ như vậy.
Cô quay đầu lại nhìn anh, thật ra khi nhớ lại mọi chuyện trước đây, cô cũng không ngờ sẽ có ngày hôm nay.
Hai người đứng dưới phiên bản thu nhỏ của Tháp Eiffel, khi gió xuân thổi vòng qua người bọn họ.
Chú Khôn là người chứng hôn đứng ở bên cạnh chứng kiến khoảnh khắc hạnh phúc của Thi Nhân, hốc mắt ông ta đã đỏ hoe, khi ông ta nghĩ rằng nếu như ông bà ngoại của Thi Nhân còn sống, liệu có cảm thấy rất vui mừng hay không?
Ba bánh bao nhỏ cũng ăn mặc rất đẹp, hai bé trai thì bảnh bao và lễ phép, còn bé gái thì xinh xắn dễ thương trong bộ váy công chúa.
Nhìn thấy cảnh tượng này, quả thực chính là một người chiến thắng trong cuộc sống.
Khi Mạc Mỹ Đình nhìn thấy cảnh tượng này, cô ta hận không thể trực tiếp đạp đổ tháp Eiffel, nếu đè chết được bọn họ thì càng tốt hơn nữa.
Cô ta cảm thấy rằng sự nhẫn nại của cô ta đã đến cực hạn rồi.
Tại sao sự sắp xếp của anh ta vẫn chưa xuất hiện? Không phải nói sẽ dạy cho Tiêu Khôn Hoằng một bài học sao?
Nhìn thấy Tiêu Khôn Hoằng hạnh phúc như vậy, cô ta cảm thấy mình gần như không thể thở được.
“Mỹ Đình.”
Giọng nói dịu dàng của người đàn ông truyền đến, Mạc Mỹ Đình ngẩng đầu nhìn lên thấy Giang Quốc Thành ở bên cạnh mình, cô nhịn không được lên tiếng nói: “Em thấy bọn họ hạnh phúc như vậy, anh cảm thấy có công bằng không? Khi đó bọn họ đã đối xử với anh như vậy.”
“Mỹ Đình, cô đang nói cái gì vậy?”
Mạc Mỹ Đình lập tức tỉnh táo lại, nhanh chóng giải thích: “Không, không có gì.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!