"Chúng tôi đã sắp xếp mọi thứ ở đây ổn thỏa cả rồi, cảm ơn sự quan tâm của chị, Thực ra, chúng tôi trong phòng này nên hạn chế tất cả các cuộc ghé thăm, vì vậy, nếu chị đến xem tôi, giờ xem xong rồi, vui lòng trở về sớm đi".
Thi Nhân không muốn nói chuyện vô nghĩa với hai người này nữa.
Dù là Mạc Mỹ Đình hay giám đốc Giang trông giống Tiêu Vinh, cô đều không muốn nhìn thấy.
Mạc Mỹ Đình gật đầu: "Được, vậy gặp lại sau."
Giang Quốc Thành từ đầu đến cuối không nói gì, cứ như thể tình cờ ghé qua vậy.
Tiêu Khôn Hoằng đột nhiên nói: "Anh Giang, cảm ơn anh đã đến thăm."
"Tình cờ thôi, nghe nói dịch vụ khám sức khỏe ở bệnh viện này rất tốt, vì vậy hôm nay tôi đến đây để kiểm tra sức khỏe, không ngờ lại có thể gặp anh Tiêu ở đây."
“Hình như anh Giang với cô Mạc rất thân thiết, đến bệnh viện khám sức khỏe cũng đi cùng nhau."
Tiêu Khôn Hoằng hơi nheo mắt lại, ánh mắt tập trung nhìn vào hai người bọn họ, có vẻ dò xét.
Mạc Mỹ Đình nhanh chóng giải thích: "Chúng tôi là tình cờ gặp nhau tại bệnh viện thôi, anh Giang đến kiểm tra sức khỏe, tôi là đến đây để thăm anh, không phải hẹn trước".
Nếu Tiêu Khôn Hoằng chú ý một điều gì đó, thường đều có ý cả.
Xét cho cùng, Giang Quốc Thành này trông rất giống Tiêu Vinh.
Còn Mạc Mỹ Đình thì nhìn như đúc Bạch Mỹ Đình.
Quá nhiều sự trùng hợp ngẫu nhiên liên tiếp, sẽ khiến người ta phải nghi ngờ.
Cô ta nếu như có thể phá vỡ kế hoạch của ông chủ, như thế cũng không tệ?
"Ừm, thì ra là như vậy, vừa nãy tôi nhìn thấy hai người cùng bước vào, còn tưởng rằng hai người đã hẹn nhau cùng đến. Lần trước trong bữa tiệc, anh Giang đi bên cạnh của cô Mạc, hai người trông thật xứng đôi."
Thi Nhân hiểu ý của Tiêu Khôn Hoằng.
"Haha, cô chủ Tiêu đúng là biết nói đùa, anh Giang quả thực là một người đàn ông xuất sắc."
Vẻ mặt Mạc Mỹ Đình có chút khó xử.
Thi Nhân cười đáp: "Người ta thường nói nam tài nữ sắc, lần sau nếu gặp anh Mạc Đông Lăng lần sau, tôi phải chúc mừng anh ấy."
“Đừng.”
Mạc Mỹ Đình cười lúng túng:” Cô Tiêu, đừng loạn kết đôi a.”
Nếu anh cả biết chuyện này, chắc chắn cô sẽ không thể thoát khỏi liên quan.
Nhà họ Giang và nhà họ Mạc chắc chắn không giống như dáng vẻ thể hiện bên ngoài, bên trong có lẽ còn có ân oán ẩn tình.
Bài học của nhà họ Hách trong quá khứ, cô ấy không muốn bị dính líu vào những chuyện này, cô chỉ muốn an ổn trở thành Mạc tiểu thư của nhà họ Mạc thôi.
"Tôi không phải là người nhiều chuyện, vì vậy hi vọng chị cũng sẽ như thế, chị nghĩ thế nào?"
Thi Nhân nhìn chằm chằm Mạc Mỹ Đình: Nếu chị dám hành động lỗ mãng thì đừng trách em không nương tay.
“Tất nhiên rồi, cũng không còn sớm nữa, chúc giám đốc Tiêu nhanh chóng bình phục.”
Mạc Mỹ Đình một phút cũng không muốn ở lại đây nữa, quay người rời đi.
Cô nghiến răng tức giận, Thi Nhân, cô dám uy hiếp tôi, cứ chờ xem.
Sau khi Tiêu Khôn Hoằng chết, tôi xem cô còn kiêu ngạo được nữa không!
Trước khi rời đi, Giang Quốc Thành khẽ gật đầu với Thi Nhân, sau đó ra khỏi phòng, anh cảm thấy Thi Nhân đã trưởng thành hơn rất nhiều so với trước đây.
Hy vọng rằng lần này, Thi Nhân cũng có thể sống sót như lần trước.
Phòng bệnh yên tĩnh trở lại.
Thi Nhân ngồi xuống: "Vừa rồi anh không thấy biểu cảm của Mạc Mỹ Đình, cô ta gần như bị em chọc cho phát điên lên."
“Cô ta quá kiêu ngạo.”
"Em cũng nghĩ vậy, hơn nữa cô ta còn rất nhẫn tâm, xem ra cô ta có vẻ quan tâm đến mối quan hệ giữa nhà họ Giang và nhà họ Mạc. Mạc Mỹ Đình rất quan tâm đến chuyện được mất, có thể thấy địa vị của cô ta trong nhà họ Mạc không vững chắc như tưởng tượng. Với mối quan hệ bình thường qua lại với nhà họ Giang, không cần cẩn thận như vậy.”
Tiêu Khôn Hoằng nắm tay cô: "Cho nên, cô ta nhất định có vấn đề."
"Đó là chuyện của nhà họ Mạc, không phải của chúng ta."
Anh mỉm cười: "Đúng vậy, trong tương lai chúng ta còn có thể lợi dụng Mạc Mỹ Đình để hoàn thành mục tiêu của mình."
Thi Nhân nhìn vào mắt anh, rồi gật đầu: "Em biết rồi, vì vậy phải đợi anh khỏe lại. Không có anh ở bên cạnh, em sẽ rất sợ. Những người này quá giảo hoạt, nếu không có anh, bọn họ nhất định sẽ ức hiếp bọn trẻ và người mẹ đơn độc là em.”
“Yên tâm đi, anh quyết không để em lại một mình.”
Tiêu Khôn Hoằng hôn lên tay cô, nắm chặt tay cô vào ngực anh: "Trái tim anh, cả đời này chỉ đập vì em."
Thi Nhân bật cười, mắt cô đỏ bừng.
Người đàn ông này cũng có lúc nói ra những câu khiến cô thật cảm động.
Màn đêm buông xuống.
Tiêu Khôn Hoằng nhìn bọn trẻ ăn cơm tối: "Tối nay ai đưa bọn nhỏ trở về?"
“Không về đâu.”
Bé Bánh Bao ngẩng đầu nghiêm túc nói:” Ba ba bị bệnh, tụi con phải ở bên cạnh.”
Mạc Tiểu Bắc gật đầu: "Con là nam nhân con cần làm chỗ dựa của mẹ."
Mạc Tiểu Nam cũng đồng ý: "Chúng ta là một gia đình, chúng ta phải luôn cùng nhau."
Tiêu Khôn Hoằng nhìn ba bánh bao nhỏ, đột nhiên nhìn lên trần nhà nháy mắt mấy cái: "Hầy, trong phòng có gió, mắt ta bị cát bay vào rồi."
"Ba ba, con giúp ba thổi"
Mạc Tiểu Khê như chiếc áo bông tri kỷ vậy, đối với ai cũng nhiệt tình.
Tiêu Khôn Hoằng ôm chặt cô con gái nhỏ, không cho cô nhìn thấy người đàn ông mạnh mẽ cả đời này, suýt khóc lên vì câu nói của ba bánh bao nhỏ.
"Vậy thì đêm nay các con ngủ ở phòng cách vách nhé."
Thi Nhân trực tiếp quyết định, cô cũng không muốn để bọn trẻ đi về một mình, không có người lớn đi cùng.
Thi Nhân trở lại phòng, nhìn Tiêu Khôn Hoằng: "Anh không ngủ?"
"Đột nhiên anh hơi căng thẳng, không ngủ được."
Nhìn bóng dáng anh nằm trên giường, không biết có phải là ảo giác hay không, Thi Nhân cảm thấy anh gầy đi rất nhiều.
Cô bước tới, ôm chầm lấy anh: "Em ở đây cùng anh, từ nay về sau em sẽ luôn bên cạnh anh".
Tiêu Khôn Hoằng nghiêng người ôm cô vào lòng, đặt cằm lên vai cô: "Được."
Hai người nhắm mắt im lặng.
Lúc này bên ngoài bệnh viện bắt đầu giới nghiêm, các bác sĩ đang bận rộn chuẩn bị.
Xe của Ngô Hành đậu bên ngoài bệnh viện, anh ấy đến từ sớm, nhưng không đi lên.
Vẫn chưa đến giờ phẫu thuật, đèn trong phòng trên lầu đã tắt, chắc hẳn Thi Nhân và Tiêu Khôn Hoằng vẫn đang nghỉ ngơi, anh không muốn đi lên làm phiền Thi Nhân vào lúc này.
Anh ra ngoài xe hút thuốc, nhìn thấy hai chiếc ô tô đậu bên ngoài, mãi không di chuyển.
Những người trên xe cũng không xuống xe.
Ngô Hành khẽ liếc nhìn phía bên đó.
Ở bên kia đường, Cố Văn Trình qua cửa kính nhìn sang lầu bên đây, nói nhỏ: "Sắp xếp xong chưa?"
“Mọi người đã đến đủ, nhưng Mạc Mỹ Đình đang ở bệnh viện."
"Cô ta sao lại ở bệnh viện?"
Cố Văn Trình sắc mặt đột nhiên thay đổi, nhìn chằm chằm người bên cạnh mình: "Xảy ra chuyện gì?"
Mạc Mỹ Đình làm sao lại ở trong bệnh viện được.
"Ông chủ là như thế này. Hôm nay, cô ta đến bệnh viện xác minh tình hình ca mổ của Tiêu Khôn Hoằng, kết quả chưa kịp đi ra thì gặp người đang cãi nhau, bên kia dội nước sôi, vô tình làm cả hai bị thương."
“Hai người?Còn có ai nữa?”
Tên thuộc hạ nuốt nước bọt, căng da đầu nói: "Giang Quốc Thành cũng ở đây."
Cố Văn Trình đạp lên ghế ngồi, sắc mặt đanh lại: " Giang Quốc Thành ở bệnh viện làm gì vậy? Anh ta rất thân với Mạc Mỹ Đình? Lẽ nào anh ta đã biết cô ta là ai rồi?"
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!