Phòng cấp cứu lầu hai.
Cánh tay của Mạc Mỹ Đình vẫn còn đang băng thuốc, cơn đau nhức khiến cô không thể ngủ được.
Hôm nay thật là xui xẻo, vừa gặp phải tiểu tiện nhân Thi Nhân, xuống lầu lại bị vạ lây dội trúng nước sôi.
Cũng may, Giang Quốc Thành chắn cho cô, nếu không chắc chắn cô sẽ bị bỏng hỏng mất.
Quá hèn hạ rồi.
Chuyện này hẳn là do Thi Nhân cố tình sắp đặt, cô sẽ không bỏ qua chuyện này dễ dàng thế đâu.
Mạc Mỹ Đình liếc nhìn nam nhân nằm bên cạnh, lúc đó anh ta giúp cô chắn phần lớn nước sôi, phần lưng của anh bị bỏng.
So với cô vết thương của anh nghiêm trọng hơn nhiều.
Cô nhìn khuôn mặt của Giang Quốc Thành, quả thật rất giống với Tiêu Vinh, đã từng có người có khuôn mặt giống như vậy hết lòng bảo vệ cô, đối xử với cô rất tốt.
Đáng tiếc anh ấy quá yếu đuối.
Sẽ thật tuyệt nếu Tiêu Vinh có thể mạnh mẽ hơn.
Như vậy cô sẽ không phải sống trong sự khống chế của lũ quỷ kia, cũng không đến mức sa sút đến bộ dạng này.
Hiện tại Giang Quốc Thành đã ổn.
Ù Ù—điện thoại rung lên.
Mạc Mỹ Đình nhìn số điện thoại hiển thị trên màn hình, bất chợt lo sợ, cô lén nhìn qua Giang Quốc Thành đang nằm bên cạnh, nhẹ nhàng bước ngang qua anh đi vào nhà vệ sinh.
“Alo”
"Ông chủ biết cô đang ở bên cạnh người nhà, đang rất tức giận."
"Không, không, tôi không thân thiết gì với nhà họ Giang cả. Hôm nay chỉ là trùng hợp thôi, anh ta đã cứu tôi."
Mạc Mỹ Đình lo lắng đến nỗi lưng vã mồ hôi, làm sao ông chủ biết được chuyện này?
Hôm nay thực sự chỉ là tình cờ.
“Cô có một cơ hội để lấy công chuộc tội.”
“Tôi cần phải làm gì?”
"Khôn phải cô đang bị thương sao? Hiện tại gọi điện để người nhà họ Mạc tới xem cô, nhớ đừng để bọn họ nghi ngờ."
Mạc Mỹ Đình sững sờ:” Bây giờ?”
Cô quay đầu nhìn Giang Quốc Thành vẫn còn nằm ở đây, vạn nhất người nhà họ Mạc nhìn thấy, cô phải giải thích sao đây.
"Không cần giấu diếm chuyện người nhà họ Giang, cô không giấu được đâu. Tốt hơn là trực tiếp cho bọn họ nhìn thấy."
Mạc Mỹ Đình do dự một chút: "Nhà họ Mạc tại sao phải tới đây bây giờ?"
“Để nhà họ Mạc thoát khỏi bị nghi ngờ, đây là lệnh của ông chủ, cô cứ làm theo là được.”
Sau khi cúp máy Mạc Mỹ Đình thở dài một hơi.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, lẽ nào cô thật sự bị bại lộ rồi?
Mạc Mỹ Đình tâm trạng nặng nề gọi điện thoại cho Mạc Tử Hàn, chả lẽ bây giờ người trong nhà đã ngủ hết rồi?
Mạc Tử Hàn không nghe máy.
Tốt lắm, gọi thêm một lần nữa, nếu Mạc Đông Lăng cũng không bắt máy, thì nhà họ Mạc không đến đây.
Cô không muốn nhà họ Mạc biết chuyện này.
“Alo”
Điện thoại được kết nối, tim của Mạc Mỹ Đình lập tức thắt lại, đã muộn như vậy rồi, Mạc Đông Lăng còn chưa ngủ sao?
Cô không muốn nghĩ nhiều, vội vàng khóc kêu: "Anh cả, em bị thương rồi."
“Xảy ra chuyện gì rồi?”
Mạc Mỹ Đình vừa khóc vừa kể về vết thương của mình, cô lo sợ nói: "Em ở bệnh viện một mình rất sợ, lát nữa nếu lỡ có phẫu thuật cần gia đình ký tên. Em biết làm phiền anh muộn như vậy là không tốt".
"Là bệnh viện nào, anh sẽ qua ngay."
Lúc cuối nói chuyện, biểu hiện của Mạc Đông Lăng vẫn giống như thường lệ.
Mạc Mỹ Đình cúp điện thoại, cô cảm thấy tim mình đập rất nhanh, cảm giác như sẽ có chuyện gì đó sắp xảy ra.
Khi mở cửa nhà vệ sinh, cô thấy Giang Quốc Thành đã tỉnh rồi đang ngồi trên giường.
“Anh, anh tỉnh lại lúc nào vậy?”
Mạc Mỹ Đình hơi chột dạ, lúc nãy anh ta không nghe thấy gì chứ.
"Anh vừa tỉnh lại muốn đi vệ sinh, thấy em ở trong đó, nhưng không có đi qua."
Sắc mặt anh ta hơi tái nhợt, trông không được tốt.
Mạc Mỹ Đình vội vàng đi tới đỡ anh dậy: "Để em dìu anh qua."
Đi được vài bước, điện thoại của Mạc Mỹ Đình lại vang lên, cô nhìn thấy là số của Mạc Tử Hàn, cô liền biết nhà họ Mạc đã biết rồi.
"Mỹ Đình, em trả lời điện thoại trước, tôi có thể tự đi."
“Anh cẩn thận.”
Mạc Mỹ Đình thấy anh đi vào nhà vệ sinh, lập tức nghe máy: "Anh hai."
"Em bị thương sao không nói cho anh biết, em một mình trong bệnh viện ai chăm sóc em?"
Mạc Tử Hàn mắng cô, sau đó nhẹ giọng nói: "Anh cả và anh sẽ tới ngay. Ông nội già rồi vừa ngủ thôi, không nên quấy rầy ông."
“Không sao, không sao, các anh đến là được rồi.”
"Em gái ngốc nói cái gì thế, chúng ta là người một nhà, đợi một lát hai anh qua ngay."
Cúp điện thoại, Mạc Tử Hàn mặt lạnh như băng.
Thật là không biết điều.
Mạc Mỹ Đình thở phào nhẹ nhõm, xem ra trong lòng nhà họ Mạc cô cũng có vị trí quan trọng.
Chắc ông chủ lo lắng quá, sao có thể nghi ngờ cô được.
Khi anh cả và anh hai đến, cô phải nói tốt cho Giang Quốc Thành, để sau này nhà họ Giang có thể giúp cô nói vài lời, cũng coi như là thêm một phần sức.
Chợt Mạc Mỹ Đình nghe thấy tiếng gì đó bên ngoài.
Cô vừa bước ra ngoài, tất cả các tầng đột nhiên mất điện, Mạc Mỹ Đình sửng sốt, chuyện quái gì đang xảy ra vậy.
Mạc Mỹ Đình bước ra ngoài nhìn thấy rất nhiều người mặc đồ đen, trực tiếp lao lên lầu, như có động tĩnh gì trên đó.
Trên lầu là phòng bệnh của Tiêu Khôn Hoằng.
Không phải là ông chủ quyết định xuống tay chứ.
Trong lòng Mạc Mỹ Đình lóe lên một chút đắc ý, cô lập tức đi theo, làm sao có thể không tận mắt nhìn thấy một chuyện kích thích như vậy.
Cô đã phải tận mắt chứng kiến Thi Nhân đau đớn và gục ngã.
Ngay khi Mạc Mỹ Đình rời đi, cửa nhà vệ sinh phía sau mở ra.
Tiêu Vinh nhìn bóng lưng Mạc Mỹ Đình rời đi, vẻ mặt trở nên rất phức tạp, người phụ nữ rốt cuộc này là ai?
Vẫn luôn cảm thấy cô ta có cái gì đó bí ẩn.
Mấy ngày nay anh tiếp xúc thân mật với cô Mạc Mỹ Đình này, cảm giác cô hẳn không phải Bạch Mỹ Đình, Bạch Mỹ Đình trong trí nhớ của anh là cô gái rất tốt bụng.
Anh cũng từng nghi ngờ Bạch Mỹ Đình, nhưng sau khi em gái Tiêu Đào Hy tỉnh dậy và nói rằng là Bạch Mỹ Đình đã giúp em ấy, điều đó có nghĩa là Bạch Mỹ Đình chỉ là một nạn nhân.
Anh lấy điện thoại di động ra, gửi tin nhắn cho Tiêu Đào Hy: "Người lên rồi, cứ theo lời anh nói mà làm.”
Mọi thứ đang diễn ra rất suôn sẻ.
Nhưng anh vẫn không thể bắt những người đứng sau ra như anh hi vọng.
Trên tầng cao nhất, Thi Nhân và Tiêu Khôn Hoằng cùng lúc thức giấc.
Người trợ lý bước vào: "Ông chủ, một nhóm người lao lên cắt hết điện, bọn họ giống như đang nhắm vào anh.”
“Làm thế nào đây?” Thi Nhân bối rối
Tiêu Khôn Hoằng nắm lấy tay cô: "Thi Nhân, em dẫn bọn trẻ rời đi trước."
"Em không, em không thể bỏ rơi anh vào lúc này, chúng ta phải cùng nhau đi."
Thi Nhân không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng bọn họ chọn thời điểm này để ra tay, chắc chắn phải có mục đích.
Tiêu Khôn Hoằng nhíu mày:”Diệp Tranh đâu?”
“Không thể liên lạc được.”
Diệp Tranh vẫn luôn ở bên ngoài, đột nhiên lại không thể liên lạc được với anh ấy, Khôn Hoằng có linh cảm xấu.
"Phái vài người đi tìm Diệp tranh."
Tiêu Khôn Hoằng nhìn Thi Nhân: "Em đưa bọn trẻ xuống nhà xe trước đi, anh sẽ tới ngay."
"Cùng nhau đi."
"Chúng ta cùng nhau đi, mục tiêu quá lớn, nghe lời anh, anh lập tức xuống ngay, đừng để bọn trẻ sợ hãi."
Thi Nhân gật đầu, cô sang phòng bên cạnh, bọn trẻ đã tỉnh.
"Mẹ ơi, có chuyện gì vậy?"
“Mất điện rồi nên chúng ta phải quay về nhà”.
Thi Nhân không nói quá nhiều cho bọn trẻ, lập tức cùng vệ sỹ đưa bọn trẻ tới thang máy.
Tiêu Khôn Hoằng nhìn cô rời đi, sau đó nói với trợ lý: "Bảo mọi người tập trung bảo vệ cô ấy, đừng đuổi mấy người mặc đồ đen."
"Ông chủ, còn anh thì sao?"
“Tôi cảm giác bọn họ không phải nhắm vào tôi.”
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!