Mạc Tử Tây dường như không thể chấp nhận được sự thật này, cô đứng ngồi không yên.
Cô cảm thấy mình không còn tư cách để sát cánh bên cạnh Thi Nhân nữa, gia đình cô đã gây ra tổn thương lớn cho Thi Nhân.
Thi Nhân buông tay, đi theo Ngô Hành.
Cô không muốn Mạc Tử Tây dính vào chuyện này, tránh để em ấy khó xử.
Ngô Hành nhìn sâu vào Mạc Tử Tây, trầm giọng nói: "Cô ấy là người nhà họ Mạc?"
“Đúng vậy”
"Vậy thì em phải cẩn thận."
"Em ấy không phải là người như vậy."
Thi Nhân đi đến lối vào thang máy, ngừng lại nói: "Anh Ngô, anh cứ đi giải quyết mọi chuyện đi, em muốn ở lại bên cạnh Tiêu Khôn Hoằng."
Gặp Mạc Mỹ Đình làm gì?
Không bằng ở lại với Tiêu Khôn Hoằng.
Ngô Hành không nhúc nhích, đứng ở bên cạnh cô, bấm nút thang máy.
Những người ở tầng trên đi xuống, thang máy dừng lại ở tầng này.
Thi Nhân nhìn lên thấy Mạc Mỹ Đình bên trong, với cảnh sát, đứng bên cạnh còn Mạc Đông Lăng và Mạc Tử Hàn.
Hai bên nhìn nhau, không khí phút chốc đông cứng lại.
Thi Nhân nhìn chằm chằm Mạc Mỹ Đình mà không nói lời nào, đôi mắt cô trống rỗng thâm trầm khiến Mạc Mỹ Đình cảm thấy hơi khó chịu.
Mạc Mỹ Đình lùi lại, trốn phía sau Mạc Tử Hàn.
Thi Nhân đột nhiên thốt lên: "Mạc Mỹ Đình, cô không thể trốn cả đời được đâu."
Khi cửa thang máy chuẩn bị đóng lại, một bóng người chạy tới, Mạc Tử Tây chạy nhanh vào thang máy, sau đó từ bên trong truyền ra tiếng hét của Mạc Mỹ Đình, còn có tiếng hét của Mạc Tử Tây
Cửa thang máy đóng lại.
Thi Nhân xoa xoa thái dương, cô chính là không muốn nhìn thấy cảnh này.
Nhưng cô không đuổi theo, thang máy đều là người nhà họ Mạc, cô không thích hợp qua đó nữa.
Diệp Tranh trở lại, sắc mặt không được tốt lắm: "Không tìm được ai, anh kiểm tra số người rồi, sau khi em đưa bọn trẻ rời đi, anh ba xác thực có dẫn theo vài vệ sĩ và trợ lý, cùng nhau đi xuống lầu, mấy người này toàn bộ đều mất tích. "
"Phải làm sao đây, camera giám sát cũng không tra ra được? Mấy người trợ lý, vệ sỹ sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?"
Ngô Hành cau mày: "Để anh đi xem sao, cử vài người đi theo anh."
Thi Nhân nghĩ một lúc gật đầu nhìn Ngô Hành: "Hãy cẩn thận."
Diệp Tranh vốn là muốn đi cùng, nhưng Ngô Hành ngăn lại: "Cậu là bác sĩ?"
“Đúng vậy.”
"Cậu ở lại với cô ấy, việc tìm người để tôi."
Diệp Tranh nhìn Ngô Hành, không thể giải thích được nhưng anh luôn cảm thấy người đàn ông này không giống với trước đây, anh dừng lại, không đi theo anh ta nữa.
Thi Nhân quay lại phòng cấp cứu, tiếp tục nhìn chằm chằm vào ngọn đèn đỏ đang nhấp nháy.
Diệp Tranh lấy một chiếc áo khoác, khoác lên người cô: "Anh ba sẽ không sao đâu. Anh ấy rất yêu em, nhất định sẽ không rời xa em đâu."
“Anh đi xem Tử Tây.”
Thi Nhân nói với Diệp Tranh về tình hình vừa rồi, cô sợ rằng có chuyện xảy ra với Mạc Tử Tây.
Vẻ mặt Diệp Tranh thay đổi: "Anh biết, nhưng em ấy cũng nên đối mặt với thực tế, có tránh né một cách mù quáng cũng vô ích."
Mọi người bảo vệ Mạc Tử Tây quá tốt.
Cô gái của anh, em phải học cách trưởng thành, có như vậy người khác mới không thể làm tổn thương em.
Không lâu sau, Ngô hành trở lại mang theo tin tức tốt.
Tìm thấy người rồi, bị bắt cóc, sau đó ném vào nhà xác.
Tất cả họ đều hôn mê, nhưng không có vấn đề gì.
Thi Nhân thở phào nhẹ nhõm nhìn Diệp Tranh: "Bọn trẻ đâu?"
Hầu như tất cả vệ sĩ đều bảo vệ bọn trẻ, có lẽ vẫn ở trong tầng hầm để xe, họ không dám đưa bọn trẻ lên cho đến khi chắc chắn thật sự an toàn.
Ngô Hành nói: “Anh đã bảo vệ sĩ đưa bọn trở về rồi, bố anh sẽ đi cùng, em không cần lo lắng."
Khi anh đang tìm người, anh đã gọi cho bố mình nhờ ông giúp.
Bây giờ bọn trẻ ở lại bệnh viện là không thích hợp.
“Vậy thì tốt.”
"Bọn trẻ không chịu đi, nhóc cả còn cắn tôi."
Ngô Hành nghĩ đến ba đứa nhóc tức giận náo loạn vừa rồi, nhưng anh vẫn mạnh mẽ ép đưa trở về.
Lúc này, Diệp Tranh cố ý liếc nhìn Ngô Hành.
Anh ta kêu đưa bọn nhỏ đi, vệ sĩ thế mà dễ dàng nghe theo như vậy?
Không hợp lý a.
Nhưng bây giờ anh không suy nghĩ nhiều, mọi thứ xảy ra quá đột ngột, cùng một lúc có quá nhiều chuyện.
Người cuối cùng đến đây là trợ lý Tiêu.
Anh ta vừa xuống sân bay đã vội vã chạy sang bên này, trên trán còn lấm tấm mồ hôi.
Vẻ mặt của trợ lý Tiêu rất tệ, ông chủ đã đoán đúng, kết quả tồi tệ nhất đã xảy ra.
Thi Nhân ngồi ngoài phòng cấp cứu cả đêm, xuyên qua cửa kính nhìn lên bầu trời, vài tia nắng chiếu vào soi sáng khoảng phòng tăm tối.
Giống như tâm trạng của cô lúc này, bị bao trùm trong bóng tối.
Lúc này, bác sỹ mở cửa phòng phẫu thuật bước ra.
Thi Nhân quay đầu nhìn sang, cô không còn sức để đứng dậy, nghe bác sĩ nói: “Ca mổ rất thành công, bệnh nhân cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng.”
Giờ phút này, Thi Nhân che mặt, nước mắt tuôn rơi.
Cảm tạ thần linh phù hộ.
Cảm ơn ngài đã giữ anh ấy lại bên cạnh tôi.
Cô loạng choạng đứng dậy, nhìn ra ngoài ánh sáng le lói trên bầu trời lúc này đã sáng hẳn, đẩy lùi bóng tối xung quanh, chiếu sáng khắp mọi nơi.
Thi Nhân nhìn ra ngoài cửa sổ: Tiêu Khôn Hoằng, anh nhìn xem trời sáng rồi!
Em đang đợi anh.
Anh phải mau chóng tỉnh lại.
Thi Nhân bước về phía trước, đột nhiên trước mắt cô tối sầm, ngã xuống đất.
Cô không nghe thấy được những âm thanh xung quanh mình.
Cô chỉ biết rằng cuộc sống của cô vẫn chưa kết thúc.
Biệt thự Thiên Thượng Nhất Phẩm.
Cố Văn Trình sắc mặt lạnh lùng, một đám người quỳ ở trước mặt hắn, không ai dám nói chuyện.
Mặc dù hành động lần này thành công, nhưng vẫn xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Mạc Mỹ Đình thành hung thủ giết người.
Người ra tay là Tiêu Đào Hy, kẻ có tiền sử bệnh tâm thần, sau khi xuống tay, lại khai nhận nhà họ Mạc chính là hung thủ.
Mọi thứ đều hoàn hảo.
Nhưng tất cả điều này đang rối tung lên.
Điện thoại của Cố Văn Trình reo lên, sau khi nhìn thấy kết quả giải phẫu của Tiêu Khôn Hoằng, anh ta tức giận đến mức đập điện thoại vào đầu người tên gần nhất, trong phút chốc máu của người kia trào ra.
"Một lũ rác rưởi!"
Tốn bao công sức, ca phẫu thuật của Tiêu Khôn Hoằng vẫn thành công!
Điều này không phải đang nói hắn ta làm toàn tốn công vô ích sao?
Tất cả sự sắp xếp của hắn ta trở thành một trò hề?
Hắn cẩn thận bố trí lâu như vậy để sắp xếp Bạch Mỹ Đình, Tiêu Vinh, Tiêu Đào Hy cùng một chỗ, tuy rằng họ không biết thân phận của nhau nhưng anh biết, như vậy là đủ rồi.
Một màn kịch tuyệt vời như vậy cuối cùng lại thất bại.
Hắn ta cứ như một chú hề nhảy nhót lung tung.
Cuộc đời hắn chưa bao giờ thấy nhục nhã như vậy.
Cố Văn Trình nhìn chằm chằm mấy tên đang quỳ: "Các người bị mù sao? Chưa đến giờ giải phẫu, các người xông vào làm gì?"
"Ông chủ, thời gian phẫu thuật mà ông nói đã bị thay đổi, giờ mổ lùi lại rồi."
"Sao có thể như thế được?"
"Bệnh viện trước một tiếng rưỡi đã thông báo lịch trình, chúng tôi sau khi nhận được tin báo từ bệnh viện thì đúng theo lịch hành động."
Cố Văn Trình choáng váng, nhớ lại toàn bộ quá trình.
Cuối cùng hắn ta bật cười: "Tiêu Khôn Hoằng, tên này tâm cơ thật sâu."
Đây nhất định là Tiêu Khôn Hoằng cố ý.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!