Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tổng Tài Truy Thê: 36 Kế Chưa Đủ - Tiêu Khôn Hoằng - Thi Nhân

"Phần lưng của hắn ta bị bỏng nghiêm trọng, lúc sự việc xảy ra hắn ta đang nằm trong phòng cấp cứu, hoàn toàn không biết gì cả."

"Tại sao ta vẫn luôn cảm thấy có gì đó không đúng? Phái thêm vài người theo dõi hắn, nếu hắn ta có hành động gì bất thường thì giết luôn đi."

Một quân cờ vô dụng và không nghe lời thì tốt nhất nên loại bỏ đi cho an toàn.

Cố Văn Trình nghĩ đến hành động hoàn hảo lần này, nhưng tên Tiêu Khôn Hoằng kia cư nhiên đã có tính toán trước, ai ngờ được rằng một kẻ sắp phải phẫu thuật, lại còn có thể tính kế người khác.

Hơn nữa trước đêm hôm qua, hắn ta không làm gì cả, yên tĩnh chờ đợi ngày Tiêu Khôn Hoằng tiến hành ca phẫu thuật.

Hóa ra đó là một nước đi kỳ lạ và đã được tính toán.

Kết quả bị lừa một vố, bị người tính kế.

Cảm giác này thật tồi tệ.

"Ông chủ, bây giờ có nên nhân cơ hội này giết hắn không, dù sao Tiêu Khôn Hoằng còn chưa tỉnh."

"Không, trực tiếp giết hắn, không có tính thử thách, ta quyết định trực diện đánh bại hắn, như vậy mới đem lại cho ta cảm giác thành tựu. Khiến hắn chết dễ như thế, khác nào minh chứng rõ là ta thua sao?"

Hắn sẽ không bao giờ thừa nhận rằng hắn đã thua.

Tiêu Khôn Hoằng, tốt hơn là người nên sớm khỏe lại đi, sau đó ta sẽ ra tay.

Cho dù không xuống tay với mày, nhưng vợ mày vẫn còn sống, mày có thể yên tâm để vợ mày vào hang ổ của bầy sói không?

Nhà họ Mạc đang tranh cãi kịch liệt.

Mạc Mỹ Đình vẫn còn ở sở cảnh sát, trước khi mọi việc được điều tra rõ ràng, khôn được bảo lãnh tại ngoại.

Mạc Tử Tây đã đánh nhau với Mạc Mỹ Đình, trên mặt có vết xước do móng tay cào, nhưng lần này Mạc Tử Tây không hề khóc.

Cô nghiêm túc nhìn Mạc Đông Lăng và Mạc Tử Hàn: "Chuyện lần này, các anh thật sự quyết định bao che cho Mạc Mỹ Đình đồ bạch liên hoa có độc kia sao?"

"Em gái, em ấy không phải là bạch liên hoa có độc, em ấy là em họ của anh."

Mạc Tử Hàn chỉnh lại cách gọi của Mạc Tử Tây, anh cảm thấy thật đau đầu: "Em ở bên ngoài thời gian lâu, ngay cả phép lịch sự cơ bản cũng ném rồi?"

“Em không đánh mất nó, em chỉ nghĩ người phụ nữ xấu xa độc ác như Mạc Mỹ Đình, có cần phải lễ độ không? Anh hãy nhìn những gì cô ta đã làm, cô ta suýt giết chết anh Tiêu Khôn Hoằng!"

Mạc Tử Tây vẫn luôn mong Tiêu Khôn Hoằng sớm tiến hành phẫu thuật, đầu vốn là nơi mỏng manh phức tạp, nay lại bị Mạc Mỹ Đình đập mạnh như vậy, ai biết được hậu quả sẽ như thế nào.

Khi cô nghe được chuyện này, cô tức phát điên.

Cô tận mắt chứng kiến ​​Thi Nhân đã chuẩn bị bao lâu, mong chờ ca phẫu thuật của Tiêu Khôn Hoằng kết thúc.

Nhưng giờ đây, mọi thứ đều bị phá hỏng.

Đều do Mạc Mỹ Đình hại, Mạc Tử Tây hận không thể giết chết cô ta.

Mạc Tử Hàn thở dài, "Mạc Mỹ Đình nói, việc đó không phải do em ấy làm và em ấy không biết rằng mọi chuyện sẽ trở nên như thế này, khoảng thời gian đó chắc chắn có vấn đề, cần phải điều tra rõ ràng. Tử Tây, em không thể vì có hiềm khích với Mỹ Đình, có tình cảm tốt với Thi Nhân mà đánh giá phiến diện thế này.”

"Em không có, các không nghĩ cô ta có vấn đề sao? Từ khi cô ta trở về, nhà họ Mạc đã thay đổi."

Mạc Tử Tây hai mắt đỏ hoe, cô cảm thấy các anh mình trở nên thật xa lạ.

Cuối cùng, Mạc Đông Lăng lên tiếng: "Mọi việc đều phải có bằng chứng, anh không thể chỉ tin một phía lời em nói, về phần Mạc Mỹ Đình, cảnh sát sẽ điều tra rõ ràng. Nếu em có thắc mắc gì, thì nên điều tra rõ ràng, đưa chứng cứ ra cho anh xem."

Mạc Tử Tây lùi lại mấy bước: "Được a, em đi."

Nói xong cô quay lưng bỏ chạy.

Mạc Tử Hàn xoa xoa thái dương, "Anh cả, lời anh vừa nói.......thật có chút nặng lời rồi.”

"Em ấy nên học cách trưởng thành."

Vẻ mặt của Mạc Đông Lăng vẫn không thay đổi, sau khi nhìn Mạc Tử Hàn một cái thật sâu, anh quay người đi đến đồn cảnh sát.

Mạc Tử Hàn biết rằng anh không thể để lộ sơ hở lúc này.

Nhưng lúc nào mới là thích hợp?

Tử Tây, anh xin lỗi, nhà họ Mạc lúc này không an toàn, có lẽ ở bên cạnh Thi Nhân em sẽ an toàn hơn.

Đến bước này rồi, bọn anh không thể bỏ cuộc giữa chừng.

Kế hoạch này không còn cách nào quay đầu lại nữa rồi.

Bệnh viện

Thi Nhân nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt.

Cô đang nhắm mắt, nhưng nhãn cầu không ngừng chuyển động, dường như đang gặp ác mộng.

Thi Nhân đứng bên ngoài phòng mổ, hồi hộp chờ đợi.

Đột nhiên cánh cửa phòng mổ mở ra, bác sĩ bước ra ngoài toàn thân đầy máu, thở dài nói: "Thật xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức."

Ngay sau đó, cô nhìn thấy một người bị đẩy ra, cả người được che kín bằng một tấm vải trắng.

Thi Nhân toàn thân đông cứng, cơ thể như bị rút hết sức lực, không thể như vậy, Tiêu Khôn Hoằng làm sao có thể xảy ra chuyện?

Cô giống như điên rồi kéo mạnh xe đẩy, phút chốc cô bừng tỉnh.

Thi Nhân đột ngột ngồi dậy, nhìn vào khung cảnh của khu phòng, sắc mặt trắng bệch, thở hổn hển.

“Thi Nhân”

Ngô Hành bước vào, trên tay cầm bát cháo.

Thi Nhân rút cây kim truyền dịch, lảo đảo bước xuống giường: "Tiêu Khôn Hoằng, anh ấy thế nào rồi?"

Đôi mắt cô đỏ hoe, cô đẩy Ngô Hành qua, định đi ra ngoài.

"Thi Nhân, Tiêu khôn Hoằng không sao, ca phẫu thuật của anh ấy rất thành công."

“Em phải nhìn tận mắt anh ấy mới được.”

Thi Nhân đi chân trần bước ra ngoài với khuôn mặt tái nhợt, bên ngoài ánh nắng chói chang, nhất thời khiến cô không thể phân rõ phương hướng.

“Bên này”

Ngô Hành đưa Thi Nhân đến phòng chăm sóc đặc biệt, Tiêu Khôn Hoằng nằm bên trong với ống dẫn gắn khắp nơi.

Thi Nhân nhìn thấy cảnh này liền che miệng ngồi xổm trước cửa kính, đôi vai gầy không ngừng run rẩy.

"Thi Nhân, em đừng buồn.”

"Em không buồn, em đang rất vui."

Thi Nhân lau đi nước mắt, nhìn người đang ngủ say bên trong: "Anh ấy không sao là tốt rồi."

Thế là đủ rồi.

Cô cứ tưởng anh ra đi như trong giấc mơ của cô.

Bây giờ, cô không mong cầu bất cứ điều gì nữa.

Ngô Hành mang giày và áo khoác đến, đặt bữa sáng trước mặt cô: "Trước tiên ăn một chút đi."

"Em không đói."

Giọng của Thi Nhân khàn đi, khác hẳn dáng vẻ thường ngày.

"Thi Nhân, bây giờ anh ấy đang nằm bên trong, bên ngoài không biết bao nhiêu người đang nhìn chằm chằm vào em. Nếu em ngã xuống, bọn trẻ phải làm sao, Tiêu Khôn Hoằng phải làm sao? Đều chờ chết?"

Thi Nhân nghe thấy những lời này, nhìn anh: "Anh Ngô à, anh không thể an ủi em một chút sao?"

“Anh nghĩ canh gà có độc thích hợp với em hơn."

Ngô Hành nhét chiếc đũa vào tay cô: "Bác sĩ nói rằng ca phẫu thuật rất thành công, anh ấy có khó chịu chút hay không cũng không có gì khác biệt. Tiêu Khôn Hoằng có sức khỏe tốt, nói không chừng so với em còn tốt hơn nhiều, anh ấy cách cái chết còn xa lắm, đừng đóng phim truyền hình nữa? "

Thi Nhân: “......”

Thật là, không biết nên khóc hay nên cười.

Nhưng lời của anh Ngô Hành không sai, cuộc phẫu thuật của Tiêu Khôn Hoằng rất thành công, cô không nên gục ngã.

Cô còn phải đợi Tiêu Khôn Hoằng tỉnh lại.

Thi Nhân một hơi uống hết hai bát cháo, cô cảm thấy như mình sống lại, linh hồn cũng quay trở về rồi.

Cô mang giày: "Em về phòng rửa mặt thay quần áo."

Mọi chuyện xảy ra ngày hôm qua vẫn chưa được làm rõ, không biết liệu những người đứng phía sau có ra tay tiếp lần nữa hay không.

Sau khi Thi Nhân trở lại phòng, Ngô Hành đứng bên ngoài.

Trợ lý Tiêu đi tới: ”Thế nào rồi?”

“Em ấy mạnh mẽ hơn tôi nghĩ.”

Trợ lý Tiêu im lặng một lúc: "Tình huống của ông chủ thật ra không tốt lắm."

Những gì bác sĩ nói ngày hôm qua đều do Ngô Hành sắp xếp từ trước.

Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận