Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tổng Tài Truy Thê: 36 Kế Chưa Đủ - Tiêu Khôn Hoằng - Thi Nhân

Ý nghĩ bất giác nảy ra trong lòng khiến anh cảm thấy vô cùng bất ngờ, đến rồi đến rồi, cảm giác kỳ lạ không thể kiểm soát này lại ập đến.

Tiêu Khôn Hoằng thì thào: "Tại sao cô ấy lại ở đây?"

Ngữ điệu có chút chán ghét.

Phụ nữ là phiền phức nhất.

Nhất là người phụ nữ này, là vợ trên danh nghĩa của chính anh.

"Chị dâu vội vàng trở về sau cuộc họp, còn không phải là lo cho anh sao, xem ra vợ anh đã kiệt sức rồi."

Diệp Tranh cười nói: "Lúc trước em từng nghĩ anh sẽ sống cô độc một mình đến già, nhưng bây giờ không phải anh đã nắm trong tay trái tim của vợ anh rồi sao, đừng đánh mất, nếu không sau khi khôi phục trí nhớ anh sẽ hối hận."

"Tôi hối hận điều gì? Hiện tại tôi đáng giá hơn 350 tỷ, tôi muốn bất kỳ người phụ nữ nào mà không được."

Tiêu Khôn Hoằng thấp giọng lẩm bẩm vài câu, nhìn người phụ nữ trên sô pha, anh không khỏi nhìn đi chỗ khác.

Hắn che mặt, người phụ nữ này biết yêu thuật sao?

Cứ khiến anh canh cánh trong lòng.

"Này, hai người đưa cô ấy đi ra ngoài đi, tôi không muốn nhìn thấy cô ấy."

Tiêu Khôn Hoằng nhìn xung quanh, mọi người đều đã đi hết, chỉ còn lại một mình anh.

Anh bức xúc tức đến mức muốn chửi bới.

Từng người đều không để anh vào mắt, dù sao anh hiện tại cũng là giám đốc tập đoàn!

Ồ, đừng tưởng rằng anh sẽ mềm lòng, tuyệt đối không thể, đây là vợ anh mười năm sau, không phải vợ anh hiện tại.

Ngay khi Tiêu Khôn Hoằng quay lại, anh không nhịn được mà đắp chăn cho cô.

Anh tự vỗ mạnh vào tay mình, tại sao lại không thể kiềm chế được bản thân? Anh quan tâm người phụ nữ này làm gì?

Anh dứt khoát xoay người quyết định đi nghỉ ngơi, nhưng bước từng bước, bước một hồi vẫn quay về trước ghế sofa.

Anh nhìn người phụ nữ đang ngủ với vẻ căm hận sâu sắc: Ngủ trên sô pha, không phải sẽ không thoải mái sao?

Bỏ đi, quản cô ấy làm gì.

Nhưng ngay cả khi nghĩ như vậy, chân của anh vẫn như dán chặt vào nền nhà, và anh không thể rời đi.

Tiêu Khôn Hoằng thở dài, cúi người bế người phụ nữ kia lên giường bệnh.

Được rồi, anh thừa nhận anh đã thất bại.

Tất cả những điều này có lẽ là do tiềm thức của cơ thể anh mười năm sau gây ra.

Nhưng hiện tại anh chỉ là một thanh niên 23 tuổi, đối mặt với một người phụ nữ đã sinh con, anh cũng không biết phải làm sao mới tốt.

Anh không thích người lớn tuổi hơn mình.

Tiêu Khôn Hoằng quay ngoắt người lại, ba giây sau lại quay lại, lấy chăn chỉnh lại giúp Thi Nhân, lúc này trong lòng anh mới cảm thấy thoải mái.

Nhưng bên trong anh lại rối như tơ vò.

Chẳng lẽ-mười năm sau, anh thật sự quá yêu cô ấy sao?

Thi Nhân đã mơ một giấc mơ, trong mơ cô thấy Tiêu Khôn Hoằng tỉnh dậy.

Khi mở mắt ra, cô phát hiện trời đã nhá nhem tối, chỉ có một tia sáng yếu ớt của ánh đèn nơi góc tường.

Cô ngồi dậy và thấy mình đang nằm trên giường.

Không, không phải cô đang ngủ trên ghế sofa sao?

Thi Nhân nhận thấy có một người đàn ông to lớn đang nằm trên ghế sô pha, vì ghế sô pha hơi nhỏ nên anh phải cuộn mình lại và quấn chặt chăn.

Có vẻ hơi đáng thương.

Thi Nhân đi đến bên cạnh anh, nhìn người đàn ông đang nằm ngủ, giống hệt như trong ký ức của cô.

Vẫn là Tiêu Khôn Hoằng của cô a.

Cô đưa tay khẽ chạm lên đường nét khuôn mặt anh, vẫn khuôn mặt như cũ, nước da trắng ngần, mũi cao, môi mỏng, vừa thanh tú vừa anh tuấn, có điều sắc mặt không được tốt.

Người đàn ông nắm giữ cổ tay cô: "Vợ à, đừng làm phiền."

“Anh nhớ ra rồi?”

Sau khi Tiêu Khôn Hoằng nhìn rõ người trước mặt mình là ai, liền hét lên: "Cô làm gì mà lại gần như vậy?"

"Em, em không muốn làm gì cả, chỉ là vừa rồi em nhìn anh ngủ không thoải mái."

"Người phụ nữ này, cô cũng biết tôi ngủ không ngon."

Tiêu Khôn Hoằng ngồi dậy xoa xoa cổ của anh: "Nếu không phải cô chiếm giường của tôi, tôi sẽ phải ngủ trên sô pha sao?"

"Nhưng lúc đầu em ngủ trên ghế sô pha."

Không khí đột nhiên trở nên yên tĩnh, Tiêu Khôn Hoằng căng da đầu nói: “Làm sao tôi biết cô làm thế nào sang ngủ trên đó?”

Đánh chết cũng không được thừa nhận là anh làm!

Thi Nhân nhìn thoáng qua giường bệnh: "Kỳ thực đây là giường đôi, anh cũng có thể ngủ chung."

"Cô này, cô đừng có mấy suy nghĩ thân cận quá với tôi, tôi không biết cái gì mà ngủ giường đôi cả."

Shi Nian do dự một chút nói: "Nó vốn dĩ là giường đơn, nhưng anh đã yêu cầu đổi thành giường đôi."

Nói xong, tai cô đột nhiên đỏ bừng.

Tiêu Khôn Hoằng sửng sốt: Anh, anh mười năm sau chẳng lẽ không biết xấu hổ đến vậy sao?

Người bị bệnh đều phải ôm bà xã ngủ.

Lão nam nhân này, thật không biết xấu hổ!

Căn phòng rơi vào một sự im lặng kỳ lạ.

"Khụ khụ khụ, dù sao cũng không có liên quan gì với tôi, lập tức cho người đổi giường như cũ cho tôi, tôi không quen ngủ chung giường với người khác."

Thi Nhân nhìn người đàn ông cao lớn trước mặt đột nhiên như biến thành một đứa trẻ to xác, không còn ăn nói khôn ngoan, bài bản nữa mà đã nhảy lên nói năng lộn xộn bất chấp lý lẽ, tràn đầy sức sống của một thanh niên.

Cô chợt mỉm cười.

Hóa ra mười năm trước tính cách Tiêu Khôn Hoằng như thế này, thật khiến cho cô muốn ôm vào lòng.

Quá dễ thương rồi!

"Này cô kia, cô đang cười cái gì? Nhìn thấy tôi của mười năm trước, có cái gì đáng buồn cười sao?"

"Không, em xin lỗi, em chỉ là không quen với tính cách của anh như hiện tại."

Thi Nhân đứng dậy và ngay lập tức đổi chủ đề: "Anh có đói không? Có muốn ăn chút gì không?"

"Không đói."

Ngay khi giọng nói của Tiêu Khôn Hoằng vừa dứt, một âm thanh truyền ra từ bụng của anh.

Anh hết sức lúng túng che bụng ngồi trên sô pha, không biết nên nói gì.

Lại làm ra chuyện xấu hổ trước mặt cô ấy rồi, thật mất mặt!

Ngay sau đó, Thi Nhân gọi người mang ít đồ ăn lên phòng.

Hai người ngồi trong phòng ăn tối hay cũng có thể gọi là bữa giữa đêm luôn rồi.

Không ai lên tiếng, bầu không khí có chút ngượng ngùng, cảm giác vừa lạ vừa quen khiến Tiêu Khôn Hoằng cảm thấy khó chịu.

Giống như chỉ là chưa thể thích ứng trong thời gian ngắn thôi.

"Ăn thêm cái này đi."

Thi Nhân gắp rau cho anh, nhưng Tiêu Khôn Hoằng lại né sang một bên, anh dừng lại và nói, "Tôi không thích người khác gắp thức ăn cho tôi, tôi có chút thói quen có thể gọi là bệnh ở sạch."

“Xin lỗi anh.”

Thi Nhân bối rối rút đũa lại, cúi đầu nhìn xuống chén, quả nhiên cô không thể quen với Tiêu Khôn Hoằng lúc này chút nào.

Trước đây Tiêu Khôn Hoằng đối với cô tốt như thế nào a.

Chỉ sau khi trải qua lúc này, cô mới phát hiện ra anh ấy đã tốt với cô như thế nào.

Anh ấy thực sự bị mất trí nhớ rồi.

"Cô đừng có khóc."

Tiêu Khôn Hoằng cau mày đưa khăn giấy cho cô, giọng điệu hơi mất tự nhiên nói: "Chỉ là bây giờ tôi không nhớ gì cả, rất nhiều chuyện phải cho tôi thời gian thích ứng chứ."

Vào buổi chiều, Diệp Tranh đã nói anh rất nhiều.

Anh đại khái cũng đã biết được những chuyện xảy ra trước đây, và anh cũng biết bản thân anh và người phụ nữ đang ngồi trước mặt anh đây, đã phải trải qua rất nhiều chuyện mới có thể ở bên nhau.

Nhưng những điều này rất xa lạ đối với anh hiện tại.

Giống như anh đang sống cuộc sống của người khác - bao gồm cả vợ và con của anh ấy.

Thi Nhân lấy khăn giấy lau nước mắt: "Em hiểu, chỉ là từ trước đến nay anh chưa bao giờ để ý đến những chuyện này, anh sẽ luôn chăm sóc em mỗi khi ăn. Em đã quen với những việc đó rồi, đột nhiên bây giờ lại có khoảng cách như vậy, em thật sự không quen được."

Tiêu Khôn Hoằng tâm trạng đặc biệt cáu kỉnh.

Nhất là khi nhìn thấy nước mắt của cô, anh hoàn toàn không thể kiểm soát được tâm trạng của mình.

Trước đây anh chưa bao giờ nghĩ mình sẽ kết hôn, cũng chưa bao giờ nghĩ sẽ vì một người phụ nữ mà động lòng.

Anh không kiềm chế được, đưa tay ra lau nước mắt cho cô.

Đúng là một người phụ nữ ngốc nghếch.

"Em không sao, chỉ cần anh tỉnh lại, đối với em đây đã là điều may mắn nhất rồi."

Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận