"Cử người đi tìm ngay, Mạc Mỹ Đình lúc này tuyệt đối không được để cô ta xảy ra chuyện, cô ta vẫn còn hữu dụng."
Rất khó để đẩy Mạc Mỹ Đình lên đến vị trí này, nếu cô ta xảy ra sự cố gì, kế hoạch của hắn phải làm thế nào?
Cô ta tại sao vẫn luôn bất an a?
“Đi tra xem, có phải nhà họ Mạc đã phát hiện ra điều gì không?”
"Ông chủ, anh nghi ngờ chuyện lần này là do nhà họ Mạc làm phải không?"
"Nhà họ Mạc là mối nghi ngờ lớn nhất, nếu không thì còn có thể là ai?"
Cố Văn Trình nhíu mày, hiện giờ mọi chuyện đang tiến hành rất suôn sẻ, Mạc Mỹ Đình lại đột nhiên mất tích?
Nếu không phải do nhà họ Mạc làm ra thì chính là Mạc Mỹ Đình tự mình chạy trốn rồi?
Không, người phụ nữ này không có gan lớn như vậy, hơn nữa Mạc Mỹ Đình tuyệt không thể bỏ qua cuộc sống giàu có ở nhà họ Mạc.
Rốt cuộc là ai đang chống đối lại hắn ta.
Lần trước ở bệnh viện cũng vậy, lần này cũng thế.
Hắn ta có cảm giác không tốt lắm.
Thi Nhân đang giải quyết công việc trong văn phòng, đột nhiên có một trợ lý bước vào nói: "Bà chủ, Mạc Đông Lăng đến rồi."
"Anh ta đến đây làm gì?"
Cô nhớ rằng sau khi hai nhà Tiêu Mạc trở mặt, chấm dứt hợp tác, cô và anh ta chưa bao giờ hẹn gặp mặt nhau nữa.
"Tôi không biết, Mạc Đông Lăng nói muốn gặp bà chủ."
Thi Nhân gác lại công việc và đi thẳng đến văn phòng, Ngô Hành cũng đang ở đó.
Cô đi thẳng vào vấn đề: "Anh Mạc, có chuyện gì vậy?"
"Bà chủ Tiêu, Mạc Mỹ Đình mất tích rồi."
Mất tích?
Ồ, đây thực sự là một tin tốt.
Thi Nhân cẩn thận nhìn anh: "Anh sẽ không cho rằng việc này là do tôi làm đó chứ?"
"Bà chủ Tiêu hiểu lầm rồi, tôi chỉ muốn đến nhờ cô giúp đỡ, dù sao đây cũng là địa bàn của nhà họ Tiêu, người của tôi vẫn luôn tìm kiếm nhưng không được, nếu người của giám đốc Tiêu sẵn lòng giúp đỡ, tôi nghĩ chỉ cần nỗ lực một chút sẽ có kết quả ngay."
Ha ha.
Thi Nhân đột nhiên nở nụ cười: "Nếu người bị mất tích, anh nên đi tìm cảnh sát a, anh đến tìm tôi làm gì?"
Cô nhìn Mạc Đông Lăng với vẻ châm chọc: "Anh không phải đã quên hai nhà chúng ta đã cạnh tranh nhau khốc liệt như thế nào trong khoảng thời gian này. Anh Mạc à, anh nghĩ tôi sẽ giúp sao? Hung thủ đâm chồng tôi thương nặng vẫn chưa bắt được, tôi sợ rằng tôi không giúp được gì cho anh rồi."
Huống hồ, Mạc Mỹ Đình mất tích, liên quan gì đến cô.
Cô còn ước gì Mạc Mỹ Đình chết không chỗ chôn nữa kìa.
Việc Mạc Mỹ Đình đâm Tiêu Khôn Hoằng thương nặng còn chưa có kết luận cuối cùng.
"Bà chủ Tiêu, nếu tôi báo cảnh sát, chuyện này có khả năng sẽ liên quan đến cô, điều này xảy ra sẽ ảnh hưởng không tốt. Tập đoàn Quang Viễn không nên làm cho tình hình tồi tệ hơn."
"Tùy ý anh thôi, dù sao tình huống hiện tại của chúng ta cũng không tốt lắm."
Vẻ mặt Thi Nhân lạnh lùng: "Nói thật là tôi khá vui, đối với một người kiêu ngạo như Mạc Mỹ Đình, sớm muộn gì cũng có người chỉnh đốn cô ta."
Mạc Đông Lăng sắc mặt lạnh nhạt: “Nếu cô đã nói như thế, thì thôi vậy.”
Cuộc thương lượng thất bại, Mạc Đông Lăng lập tức rời đi không cần khách sáo nữa.
Trợ lý bên cạnh thấp giọng hỏi anh: "Kế tiếp thật là báo cảnh sát sao?"
"Đương nhiên cần gọi cảnh sát, nhưng nhắn họ là chỉ cần bí mật tìm người. Chúng ta không cần gấp gáp như vậy, sẽ có người còn nóng lòng muốn tìm cô ta trở về hơn chúng ta."
Những người đứng phía sau còn lo lắng hơn anh nhiều.
Anh ta đến đây lần này chỉ để kiểm tra, nếu thực sự chuyện có liên quan đến Thi Nhân, anh phải tìm cách bảo vệ cô ấy.
Rốt cuộc, những người đứng sau sẽ không dễ dàng từ bỏ con cờ này, và họ nhất định sẽ tìm ra Mạc Mỹ Đình.
Có điều anh không thăm dò được gì cả.
Thi Nhân bây giờ rất thù địch với anh.
"Ông chủ, còn có một tin tức khác: Nghe nói Tiêu Khôn Hoằng tỉnh lại rồi. Tin tức này do chính bà chủ Tiêu thông báo vào buổi chiều."
"Tỉnh dậy rồi."
Ngón tay thon dài của Mạc Đông Lăng chuyển động: "Đi kiểm tra xem có phải thật không."
Tỉnh dậy vào thời điểm này quả thực là một điều tốt đối với Thi Nhân.
Ít nhất thì em ấy không phải làm việc vất vả như vậy.
Vụ đầu tư thu mua cổ phiếu của nhà họ Giang có lẽ không có cơ hội thành công rồi.
Trong ván cờ này, có vẻ như ngoài những người đứng phía sau, anh vẫn luôn cảm giác còn có bàn tay của một kẻ khác nữa.
Thi Nhân ở trong văn phòng thảo luận với Ngô Hành một lúc.
Cuối cùng, vẫn không có kết luận nào được đưa ra – rốt cuộc thì ai đã bắt cóc Mạc Mỹ Đình.
Thi Nhân liếc nhìn thời gian: "Thôi bỏ đi, bất luận kẻ nào bắt cóc Mạc Mỹ Đình, đều do cô ta tự làm tự chịu. Tôi đi trước nhé."
"Ừ, tin tức Tiêu Khôn Hoằng tỉnh lại đã được lan truyền, ước chừng một thời gian nữa tập đoàn vẫn sẽ ổn định."
Ngô Hành ngồi một mình trong văn phòng, qua tấm kính trong suốt nhìn ra bên ngoài.
Mặt trời dần lặng xuống nhuộm hồng đám mây phía chân trời.
Trông thủy triều đang lên vậy.
Trên đường trở lại bệnh viện, Thi Nhân xem qua tin tức.
Quả nhiên tin tức về sự mất tích của Mạc Mỹ Đình vẫn chưa bị phanh phui, có lẽ nhà họ Mạc cũng không muốn mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn vào lúc này.
Cô tắt máy, gọi điện thoại cho người trông trẻ, cô muốn qua đón bọn nhỏ.
“Bà chủ, hôm nay ở trường cúp điện cho học sinh nghỉ nửa ngày, bọn trẻ đã được đón qua bên bệnh viện chỗ ông chủ rồi”.
"Đã đón đi rồi? Ai nói vậy?"
"Là lệnh của ông chủ. Lúc đó tôi gọi điện thoại cho cô, nhưng không có ai trả lời, chỉ đành phải gửi qua."
Thi Nhân cúp điện thoại, quả nhiên nhìn thấy cuộc gọi nhỡ, tâm trạng cô đột nhiên có chút căng thẳng.
Cô vốn dĩ dự định đích thân đưa bọn trẻ đến gặp Tiêu Khôn Hoằng, sau đó cùng bọn trẻ giải thích một chút về tình hình hiện tại của Tiêu Khôn Hoằng, tránh cho bọn trẻ bị đau lòng.
Kết quả vào buổi chiều, cô lại gặp Mạc Đông Lăng, đề cập đến việc Mạc Mỹ Đình mất tích.
Một khi bận lên liền quên mất dự định.
Nhầm lẫn thế nào mà bọn trẻ lại được đưa đến bệnh viện trước.
Thi Nhân che mặt, cô có thể làm gì đây?
Tiêu Khôn Hoằng bây giờ không phải là người đàn ông của mười năm sau, anh ấy sẽ làm gì khi đối mặt với ba đứa trẻ?
Trong đầu Thi Nhân bây giờ đã tưởng tượng ra cảnh tượng đó rồi.
Vẻ mặt lãnh đạm của người đàn ông, từ trên cao nhìn xuống ba cái bánh bao nhỏ, giọng điệu lộ vẻ chán ghét: "Các người chính là con của ta mười năm sau sao?"
Trời ạ.
Hình ảnh đẹp đến mức cô không dám nghĩ tới.
Thi Nhân ngẩng đầu nói với tài xế: "Nhanh lên."
Cô phải đến bệnh viện sớm để tránh ba đứa nhỏ bị chọc khóc.
Xe đến bệnh viện với tốc độ nhanh nhất, Thi Nhân vội vàng lên tầng thượng, hi vọng đừng có cảnh tượng như cô đã nghĩ a.
Vừa đến cửa, cô đã nghe thấy tiếng cười nói của ba đứa trẻ trong phòng.
Tiếng cười?
Tay Thi Nhân dừng lại, có lẽ nào cô đã nghe nhầm?
Tiêu Khôn Hoằng 23 tuổi kiêu ngạo sẽ chơi với con?
Lẽ nào không phải là làm cho bọn trẻ phát khóc sao?
Thi Nhân không bước vào ngay, cô nhìn khung cảnh bên trong phòng qua lớp kính trên cửa – thật là một cảnh tượng hạnh phúc.
Một khu vui chơi tạm thời được dựng bên cạnh giường bệnh, trên đó có rất nhiều đồ chơi.
Có thể thấy rằng chúng được mua ở bên ngoài, không phải từ nhà mang qua.
Người đàn ông thản nhiên ngồi trên thảm, trên tay cầm máy chơi game, ngồi bên cạnh hai đứa trẻ, trong lòng còn ôm bé bánh bao nhỏ, tất cả bọn trẻ đang chăm chú xem anh chơi game.
Bầu không khí khá là tốt.
"Ba ba, sắp bị giết rồi."
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!