Kho hàng tại một nơi xa xôi hẻo lánh.
Mạc Mỹ Đình ở trong phòng tối một mình, tay chân bị trói, miệng quấn băng, hoảng sợ nhìn bóng tối xung quanh.
Ai đã bắt cóc cô?
Cô đang mua sắm trong trung tâm thương mại, nhưng đã bị bắt đi trong phòng thử đồ.
Khi tỉnh lại, cô đã ở nơi này.
Không ai để ý đến cô, và Mạc Mỹ Đình cũng không biết thời gian đã trôi qua bao lâu rồi.
Không có thức ăn, cũng không có nước uống, Mạc Mỹ Đình thậm chí đã nghĩ rằng mình sẽ chết đói ở nơi này, hơn nữa cuối cùng sẽ không có ai thu thập xác của cô.
Mạc Mỹ Đình bắt đầu suy nghĩ lung tung, ông chủ nhất định sẽ cho người đi tìm cô, dù sao cô hiện tại vẫn rất quan trọng, địa vị của cô trong nhà họ Mạc rất cao.
Người nhà họ Mạc cũng sẽ đi tìm cô.
Cô thực sự không muốn chết a.
Cứu mạng, ai đến cứu cô với?
Khi Mạc Mỹ Đình đang tuyệt vọng thì có người mở cửa phòng, vừa nhìn thấy người kia thì ánh mắt cô trở nên rất kinh ngạc, cô không biết ai trong số họ cả.
Bên kia xé miếng băng dính trên miệng Mạc Mỹ Đình và bóp cằm cô: "Đói rồi phải không?"
"Các người là ai mà dám bắt cóc ta? Các người có biết ta là ai không?"
"Cô chủ nhà họ Mạc, Mạc Mỹ Đình, ai mà không biết chứ?"
Mạc Mỹ Đình thấy người bên kia bưng đồ ăn đến đặt trước mặt cô, mùi thơm thức ăn tỏa ra, cô nuốt nước bọt, hung dữ nhìn chằm chằm đối phương: "Anh thả tôi ra, người đứng sau sai khiến cho anh bao nhiêu tiền, tôi sẽ cho anh gấp đôi?
“Gấp đôi? Nhiều anh em làm việc thế này, ai cũng có miệng ăn cả a?”
"Năm lần? Mười lần thì sao? Các người nên biết tôi là ai và tôi có thể đưa ra được số tiền này. Tôi tuyệt đối sẽ không bao bắt các anh phải chịu trách nhiệm."
Mạc Mỹ Đình nhìn thấy dáng vẻ hờ hững của người kia, lòng chùng xuống.
Nhóm người này có lẽ không phải vì tiền.
Cô bình tĩnh lại: "Vậy anh muốn làm gì? Nói thẳng ra đi."
"Cô Mạc thật là người thông minh, cô có biết người phụ nữ này không?"
Khi Mạc Mỹ Đình nhìn thấy bức ảnh, đồng tử của cô đột nhiên co lại: "Bạch Mỹ Đình? Tôi có nghe nói về cô ấy, cô ấy hình như trông rất giống tôi."
"Hình như? Bạch Mỹ Đình, cô cho rằng chúng tôi đều là đồ ngu sao? Cô lúc trước hãm hại ông chủ của chúng tôi thảm như vậy, bây giờ lại muốn thoát tội sao?"
Mạc Mỹ Đình sững sờ, chậm rãi nhớ ra những người này là ai.
Hừm, những người này vẫn chưa bị bắt sao?
"Nhớ ra rồi phải không? Khoản nợ này cô tính sao đây? Bây giờ cô đã trở thành cô chủ Mạc cao quý rồi, nhưng ông chủ của chúng tôi vẫn đang phải ngồi trong nhà giam, anh ấy rất nhớ cô."
"Các anh đã nhận lầm người rồi, tôi không phải Bạch Mỹ Đình, tôi và cô ấy chỉ là trông giống nhau thôi."
"Không thừa nhận chứ gì, được thôi, dù sao chúng tôi cũng có rất nhiều thời gian."
Mạc Mỹ Đình nhìn người kia bỏ đi, nhưng cô bị trói vào cột và không thể cử động được chút nào.
Trái tim cô chùng xuống.
Cô cứ tưởng là người của Thi Nhân ra tay, nhưng không ngờ lại là bọn côn đồ này, thật đáng chết.
Tất cả biểu hiện của Mạc Mỹ Đình đều được camera giám sát quay lại.
Tiêu Khôn Hoằng ở trong bệnh viện, nhìn biểu hiện của Mạc Mỹ Đình qua camera giám sát, vẻ mặt lạnh lùng: "Giả bộ còn rất ra dáng cơ."
"Anh ba, em đã kiểm tra người phụ nữ này, nhưng không tìm được manh mối nào khả nghi. Nhưng tại sao anh lại dùng Bạch Mỹ Đình để kiểm tra cô ta?"
"Nếu không thì sao? Làm cho cô ta nghi ngờ là tôi bắt cóc cô ta? Cậu nghĩ tôi ngu xuẩn như vậy sao?"
Giọng điệu của Tiêu Khôn Hoằng khá cao ngạo, ngón tay mảnh khảnh gõ nhẹ vào mặt bàn: "Tiếp tục bỏ đói cô ta, để tôi xem cô ta có thể chịu đựng được bao lâu."
"Anh ba tàn nhẫn như vậy sao? Hiện tại nhà họ Mạc đã tốn không ít nhân lực, tiền của để tìm được bằng được cô ta."
"Có liên quan đến tôi sao?"
Tiêu Khôn Hoằng vẻ mặt đương nhiên nên làm như vậy, anh vốn dĩ không phải người tốt.
Anh nhớ lại một bức ảnh và cau mày nhìn đường nét khuôn mặt giống hệt Tiêu Vinh: "Người đàn ông này không có vấn đề gì chứ?"
"Những người trong nhà họ Giang càng phức tạp hơn, có rất ít tin tức về người này. Nhưng khi anh ta ở thị trấn nhỏ, người đàn ông tên Cố Văn Trình chính là đến từ Canada."
Toàn bộ đều đến từ Canada?
Tiêu Khôn Hoằng nhìn người đàn ông trong bức ảnh, quả nhiên hắn ta có khuôn mặt giống hệt Tiêu Vinh, nhìn thật không vừa mắt.
Những bí mật thối rữa vốn dĩ giấu kín trong lòng, khi tỉnh lại đến mười năm sau, mọi chuyện mới trở nên rõ ràng.
Tiêu Khôn Hoằng thu lại cảm xúc: "Phái người theo dõi cẩn thận người đàn ông này, sau đó để hắn ta làm anh hùng cứu mỹ nhân."
Nhà họ Giang chẳng phải là đối thủ một mất một còn của nhà họ Mạc sao?
Vậy anh cũng không ngại làm cho vũng bùn này trở nên lầy lội hơn.
Diệp Tranh cười nói: "Anh ba, anh làm thế nào mà vẫn xấu xa như vậy a?"
“Tôi có thể xem như là cậu đang khen tặng tôi.”
Tiêu Khôn Hoằng tắt máy tính: "Bên phía tập đoàn đã nhận được thông báo tin tức là tôi tỉnh lại. Vậy khi nào tôi có thể xuất hiện để mở cuộc họp hội đồng cổ đông?"
Tôi phải đánh thức sự hiện diện của mình.
Trợ lý Tiêu do dự một chút: "Theo kế hoạch hồi phục do vợ của anh sắp xếp, ông chủ, vết thương ở đầu của anh còn chưa bình phục vì vậy tạm thời không thể đến tập đoàn giải quyết công việc được."
“Tại bệnh viện làm việc cũng không được?”
Trợ lý Tiêu gật đầu: "Không được."
Tiêu Khôn Hoằng sắc mặt đen lại: "Ai ra quy tắc này, lại là vợ tương lai của tôi sao?"
"Anh ba, em nghĩ đây là một vấn đề rất hiển nhiên."
Sắc mặt của người đàn ông không tốt lắm, anh ấy cũng không nói gì cả.
Cảm giác này thật kinh khủng.
Làm cho nó giống như khuôn mặt nhỏ trắng của anh ta đã được nâng lên.
Anh có cảm giác như bản thân là một tên tiểu bạch kiểm được nuôi dưỡng trong nhà.
Tập đoàn Quang Viễn.
Ban ngày Thi Nhân làm việc tại tập đoàn, hiện tại tập đoàn đã ổn định được một chút, nhưng mâu thuẫn với nhà họ Mạc vẫn chưa được giải quyết.
"Bà chủ, đã có tiến triển trong vụ việc Mạc Mỹ Đình ăn cắp tác phẩm tại cuộc thi quốc tế Bạch Hoa, họ đã thành lập một nhóm điều tra, và những người có liên quan cần phải đến để tiến hành một cuộc tra hỏi theo thủ tục."
"Khi nào?"
"Chiều nay."
Thi Nhân gật đầu: "Chuẩn bị một chút, chiều nay tôi sẽ đến."
Cô cũng rất muốn biết nhà họ Mạc có thể cho cô kết quả gì, tính đến hiện giờ đã qua ba ngày rồi mà vẫn chưa tìm thấy Mạc Mỹ Đình.
Buổi chiều, Thi Nhân đúng giờ đi đến địa điểm đã được ban tổ chức sự kiện quốc tế Bạch Hoa hẹn trước.
Không có phóng viên cũng không có quá nhiều người.
Khi Thi Nhân bước vào phòng họp, cô ấy nhìn thấy Mạc Đông Lăng, anh ấy cũng ở đây.
Cô bước tới với vẻ mặt tự nhiên: "Anh Mạc, đã lâu không gặp."
"Hôm nay Mạc Mỹ Đình không thể đến, vì vậy tôi đến đây để thay em ấy tham dự cuộc họp này."
"Đã ba ngày rồi, anh vẫn chưa tìm được cô Mạc sao? Thật quá đáng tiếc a."
Trong lời nói của Thi Nhân như có kim đâm, cô ngồi đối diện với Mạc Đông Lăng dáng vẻ bướng bỉnh của cô khiến Mạc Đông Lăng có chút đau đầu.
Tình hình trước mắt Mạc Mỹ Đình là quân cờ quan trọng nhất.
Chỉ có thông qua Mạc Mỹ Đình, anh mới có thể tìm thấy những người đứng phía sau, nhưng giờ cô ta lại mất tích rồi.
Nếu không còn Mạc Mỹ Đình nữa, bọn họ sẽ tiếp tục hành động kế tiếp như thế nào?
Mạc Đông Lăng đã tìm kiếm khắp nơi, nhưng vẫn không tìm thấy Mạc Mỹ Đình, cuối cùng theo kết quả anh phân tích- Thi Nhân là mối nghi ngờ lớn nhất.
Có thể ở đây âm thầm lặng lẽ mang một người đi, còn khiến mọi người không ai tìm ra được.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!