“Chẳng lẽ tôi không phải là người?” Nói xong, Tiêu Vinh lại nói tiếp: “Tôi chỉ đùa thôi. Tôi biết chuyện này, kể từ khi tới đây, đã có người nói với tôi rồi. Đúng là trùng hợp.”
“Vâng, rất trùng hợp.”
Mạc Mỹ Đình với Giang Quốc Thành, diện mạo của hai người này đều liên quan tới nhà họ Tiêu. Trên thế giới này sẽ không xảy ra những chuyện trùng hợp liên tục, lúc nào cũng trùng hợp chứng minh chuyện này có vấn đề.
“Anh Mạc, nếu không còn chuyện gì khác thì tôi xin đi trước.”
Mạc Đông Lăng nhìn bóng lưng Giang Quốc Thành rời đi, nhíu mày: “Đi điều tra chi tiết về người này, có kết quả không?”
“Cũng không có gì khác thường. Có điều kể từ khi anh ta tới nơi này thì hình như thường xuyên đi ra ngoài. Nhưng người của chúng ta không thể theo dõi được rốt cuộc anh ta đã đi đâu, cũng không biết anh ta làm gì.”
Bí ẩn vậy sao? Mạc Đông Lăng nghi ngờ lần bắt cóc này có lẽ là liên quan tới nhà họ Giang, không thì sao lại trùng hợp đến thế? Được Giang Quốc Thành cứu ra. Hơn nữa nếu cho thêm mấy ngày nữa thì người của họ cũng có thể tìm được nơi đó, chắc hẳn đối phương cũng biết điểm này nên cố ý tương kế tựu kế, cứu Mạc Mỹ Đình ra, cũng có thể rửa sạch hiềm nghi.
“Phái thêm mấy người nữa theo dõi anh ta đi.”
Nếu người bắt cóc Mạc Mỹ Đình là Giang Quốc Thành, vậy thì người đứng sau lưng Mạc Mỹ Đình lại là ai? Kế hoạch vốn đã theo đúng trình tự nay lại trở nên phức tạp. Rốt cuộc là ai đã quấy rối?
Mạc Thủy Hàn nhanh chóng xuất hiện: “Tên Giang Quốc Thành kia đâu? Em có lời muốn hỏi anh ta!”
“Anh đã hỏi rồi, đúng là anh ta có hiềm nghi.” Mạc Đông Lăng nhìn phòng bệnh: “Anh đã sai người gắn máy nghe trộm trong phòng bệnh. Có lẽ lần này người đứng sau lưng cô ta cũng không đoán trước được vụ mất tích lần này. Đối với chúng ta, có lẽ đây là cơ hội rất tốt.” Có thể tìm hiểu tận gốc.
Mạc Thủy Hàn hơi kích động. Chắc hẳn họ sẽ mau chóng bắt được kẻ chủ mưu.
“Mấy ngày nay biểu hiện cho tốt vào, đừng lộ tẩy.” Mạc Đông Lăng rât sít khi giao tiếp với Mạc Mỹ Đình. Anh ta vẫn đóng vai mặt đen, Mạc Thủy Hàn đóng vai mặt trắng.
“Vừa lúc vì chuyện thay đổi tác phẩm nên công việc của em tạm thời dừng lại. Canh chừng Mạc Mỹ Đình nhiều một chút, nhất định phải tìm được kẻ chủ mưu.”
“Em biết rồi, anh cứ yên tâm đi.” Mạc Thủy Hàn biết cách đối phó với Mạc Mỹ Đình. Đối phó với loại phụ nữ như vậy quá đơn giản.
Chuyện Mạc Mỹ Đình bị bắt cóc lan truyền khắp nơi, thậm chí còn có người đồn rằng Mạc Mỹ Đình đã bị làm bẩn, còn có cái gọi là video làm bằng chứng, lượt view của những video như vậy cực kỳ cao.
Thấy những video này, Thi Nhân phóng to nhìn mấy lần. Chất lượng video hơi mơ hồ, không thể thấy rõ rốt cuộc có phải là Mạc Mỹ Đình hay không, nhưng nghe tiếng thì hơi giống. Tuy nhiên loại video này, e hèm, cũng không dễ phân biệt cho lắm. Dựa theo nguyên tắc xem kịch vui, Tô Nhan xem kỹ video, kiên quyết muốn nhìn kỹ xem rốt cuộc có phải là Mạc Mỹ Đình hay không mới chịu.
“Cô đang làm gì vậy?”
Nghe thấy giọng Tiêu Khôn Hoằng, Thi Nhân sợ tới mức làm rơi di động xuống đất, tai nghe cũng tuột khỏi lỗ cắm, vậy là tiếng động trong video vô cùng rõ ràng. Tiếng rên rỉ của phụ nữ cực kỳ rõ ràng trong phòng bệnh. Mặt Thi Nhân đỏ bừng, luống cuống nhặt di động lên, tắt video đi.
Không khí lập tức im lặng, mang theo xấu hổ.
“Sao… Sao anh lại tới đây?” Thi Nhân đỏ mặt nói sang chuyện khác. Nếu là Tiêu Khôn Hoằng trước kia thì cô sẽ không phải xấu hổ, nhưng bây giờ Tiêu Khôn Hoằng không có trí nhớ, đôi khi cô cũng cảm thấy gò bó. Ví dụ như lúc này. Cô rất muốn đào cái hố tự chôn mình.
“Cũng không có chuyện gì quan trọng. Nhưng không ngờ cô lại thích xem loại phim này. Cũng đúng, cô đã là phụ nữ trưởng thành, có nhu cầu là rất bình thường.”
“Anh… Anh câm miệng đi! Không phải như anh nghĩ đâu!” Thi Nhân đỏ mặt giải thích: “Video này là trên mạng lan truyền, tôi xem video này là có nguyên nhân.”
“Đều là người trưởng thành, mọi người đều hiểu, ai xem phim đó mà chẳng có nguyên nhân.” Tiêu Khôn Hoằng trêu chọc: “Tuy nhiên hiện tại tôi còn chưa khôi phục ký ức, mặc dù cô là vợ theo pháp luật của tôi, nếu cô cần thì tôi cũng có thể phối hợp với cô thực hiện nghĩa vụ vợ chồng.”
Thi Nhân mở to mắt, như thể không quá hiểu được lời nói của anh. Vẻ mặt anh hơi gượng gạo, xoay người đóng cửa lại, đi về phía cô, kéo cổ áo bệnh nhân để lộ xương quai xanh tinh xảo: “Tuy nhiên tôi có một điều kiện.”
Thi Nhân lùi về sau, tựa lưng lên vách tường ngẩng đầu nhìn anh. Gương mặt tuấn tú lạnh lùng, môi mỏng mỉm cười. Hai người cách nhau thật sự gần, đây là lần đầu tiên hai người gần sát nhau kể từ khi anh tỉnh lại. Thi Nhân cảm thấy khó thở, muốn đẩy anh ra: “Anh nói chuyện đàng hoàng đi.”
“Tôi như vậy cô không thích à?” Anh cầm cổ tay cô, ôm cô vào lòng: “Hay là cô thích trực tiếp hơn? Trước kia tôi với cô đã làm thế nào? Hửm?” Giọng mũi của anh trầm thấp, ánh mắt tràn đầy xâm lược.
“Tiêu Khôn Hoằng, anh buông tay ra cái đã!”
“Đúng là nghĩ một đằng nói một nẻo. Phản ứng thân thể của cô nói cho tôi biết không phải như thế.”
Thi Nhân muốn điên rồi, ngẩng đầu nhìn anh: “Điều kiện mà anh muốn nói là gì?”
“Tôi có thể phối hợp với cô thực hiện nghĩa vụ vợ chồng, nhưng cô phải giao quyền lực của tập đoàn cho tôi sớm một chút.” Anh cúi đầu, nhìn đôi môi mím chặt của cô.
Bầu không khí ngưng trệ. Tiêu Khôn Hoằng vốn chỉ muốn trêu ghẹo cô, kết quả hình như hơi mất khống chế. Thân thể của anh sẽ tự chủ làm gì đó vào những lúc nào đó, ví dụ như bây giờ, anh rất muốn hôn cô, rất muốn. Ý nghĩ này vừa xuất hiện, anh cũng làm theo. Hai người cúi đầu hôn môi, Thi Nhân cảm thấy dù là bất kể lúc nào thì Tiêu Khôn Hoằng cũng sẽ thông hiểu đạo lý chuyện này. Cô dần dần thả lỏng thân thể, ôm cổ anh chủ động đá lại. Cô thật sự rất thích anh, cũng thích cùng anh làm chuyện đó. Tiêu Khôn Hoằng ôm eo cô áp sát, anh cảm thấy chỉ hôn môi thôi còn chưa đủ, anh còn muốn thân mật hơn nữa.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!