“Nếu anh không có ý kiến thì em sẽ đồng ý.” Thi Nhân biết ngay anh sẽ đồng ý, cười nói: “Cuộc thi lần hai này rất quan trọng, em phải dốc hết sức đối phó để tập đoàn Quang Viễn thành công lọt vào vòng trong, cũng khiến mọi người thay đổi cách nhìn về nó.”
Phòng bệnh rất im lặng. Tiêu Khôn Hoằng nhướng mày: “Cô vui là được.”
“Anh cảm thấy hành vi của em có gì không đúng à?” Thi Nhân hơi không tự tin. Trước kia cô làm gì, Tiêu Khôn Hoằng cũng sẽ đồng ý, hơn nữa vô cùng ủng hộ. Bây giờ cô bỗng phát hiện vẻ mặt Tiêu Khôn Hoằng rất dễ hiểu.
“Cô muốn nghe nói thật à?” Tiêu Khôn Hoằng nghiêm túc nhìn cô, đặt một phần văn kiện ra: “Tôi đã xem qua bảng biểu tài vụ của tập đoàn, trong số số liệu của ngành điêu khắc thật sự không nỡ nhìn vào. Nghe nói là cô yêu cầu thành lập ngành này?”
“Đúng là thế.”
“Vậy là được rồi. Ngành điêu khắc quả thực là lãng phí tài nguyên. Hiện tại tình huống của tập đoàn Quang Viễn không tốt lắm, ngành điều khắc không nên tồn tại. Kết quả cô còn muốn tham gia trận chung kết gì đó, cô muốn lôi kéo cả tập đoàn Quang Viễn chết chung hả?”
Thi Nhân sửng sốt. Cô cúi đầu nhìn bảng biểu tài vụ, đúng thế, số liệu rất khó xem, chỉ có bỏ vốn chứ không thấy chút tiền lời nào. Nguyên liệu điêu khắc vốn không rẻ tiền, cho nên chi phí tiêu dùng cực kỳ khổng lồ. Thi Nhân cau mày: “Lúc trước em không xem bảng biểu tài vụ, không biết tình huống hiện giờ lại là như vậy.”
“Không chỉ bây giờ mà ngay từ đầu thành lập ngành điêu khắc đã như thế rồi. Nghe nói là anh ta, khụ khụ… tức là tôi lúc chưa mất trí nhớ ký tên, gánh vác mạo hiểm từ ngành điêu khắc thay cô.”
Thi Nhân nhìn người đàn ông trước mặt nói bằng giọng bình tĩnh, chỉ rõ vấn đề tồn tại, anh đã xé mở vấn đề mà trước giờ cô vấn trốn tránh. Là Tiêu Khôn Hoằng ngăn cản mọi mọi hiểm thay cô, ra sức ủng hộ cô. Cô nắm chặt bảng biểu tài liệu, thấp giọng nói: “Xin lỗi.”
“À, cô không nói xin lỗi, chung quy tôi không phải là tên ngu xuẩn mười năm sau, sẽ vì tình yêu mà mang tiếng thay vợ mình. Thân là thương nhân, hơn nữa còn là thương nhân lợi hại như tôi thì lợi ích chắc chắn sẽ lớn hơn tình cảm.” Tiêu Khôn Hoằng đổi một tư thế ngồi khác, nhấc mí mắt nói: “Cho nên tôi đề nghị cô là hủy bỏ ngành điêu khắc cản trở này đi, cũng đừng thi đấu gì nữa. Thi đấu với nhà họ Mạc chẳng khác nào lấy trứng chọi đá, cô không thắng được đâu.”
Biểu cảm của Thi Nhân dần dần cứng đờ: “Tiêu Khôn Hoằng.”
“Sao?”
“Thì ra đây là suy nghĩ chân thật của anh sao?”
Anh nhướng mày: “Đàn ông ấy à, đều nghĩ một đằng nói một nẻo, dù gì cô cũng là vợ tôi, tốn ít tiền dỗ dành cô là chuyện bình thường. Chẳng qua hiện giờ tình huống đặc thù, tôi cảm thấy cô nên hiểu lý lẽ một chút. Cô thấy thế nào?”
“Em cảm thấy không ổn chút nào!” Thi Nhân ném trả bảng biểu tài vụ, vén tay áo lên: “Bây giờ em mới là người cầm quyền của tập đoàn Quang Viễn, cho nên lời nói của anh không có giá trị!”
Ánh mắt của Tiêu Khôn Hoằng trở nên sâu thẳm. Cô nàng này không ngốc à nha.
“Còn nữa, vừa rồi anh bảo em không thắng được chứ gì?” Thi Nhân khom lưng túm cổ áo của anh: “Em nói cho nghe đây Tiêu Khôn Hoằng! Chuyện khác thì em không nắm chắc, nhưng chuyện này em định đoạt!”
Anh tựa lưng vào tượng, đồ bệnh nhân rộng rãi bị kéo ra, Thi Nhân chỉ cần cúi đầu thì có thể thấy lồng ngực của anh, còn có cơ bụng biến mất.
“Đẹp không?”
Giọng nói trầm thấp truyền tới. Thi Nhân hồi phục tinh thần, ngẩng đầu nhìn anh: “Anh có nghe em vừa nói gì không?”
“Tôi nghe thấy rất rõ. Nhưng bà cô à, tôi phải nhắc nhở cô một câu, hiện giờ đã không còn ông chồng ngoan ngoãn che chở cô nữa, sự tồn tại của ngành điều khắc làm lãng phí tài nguyên này sẽ mau chóng khiến các cổ đông không hài lòng.”
“Trận thi đấu lần này, em sẽ thắng.” Thi Nhân có lòng tin, thắng Mạc Mỹ Đình sẽ không phải là vấn đề.
“Hiện giờ cô nên suy nghĩ xem nên làm thế nào để thuyết phục các giám đốc, chứ không phải là thi đấu. Hãy nhớ kỹ, người nên cảnh giác nhất không phải là kẻ địch, mà là người phe mình.” Tiêu Khôn Hoằng giơ tay lên điểm vào trán cô: “Nếu hội đồng quản trị tìm đến tôi thì chắc chắn tôi sẽ giơ tay hai ủng hộ hủy bỏ ngành điêu khắc.”
“Tại sao anh lại làm vậy?”
“Chẳng phải tôi đã nói với cô rồi sao? Cô phải cảnh giác người phe mình nhất.”
Thi Nhân kéo cổ áo của anh, nghiến răng nghiến lợi: “Tiêu Khôn Hoằng! Hiện giờ tập đoàn Quang Viễn là do tôi định đoạt! Anh nói không được!”
Sao Tiêu Khôn Hoằng 20 tuổi lại đáng ghét như thế? Còn dám kêu cô là bà cô!
“Cách thời gian chúng ta ước định còn dư lại một tuần. Mợ Tiêu không còn nhiều thời gian nữa đâu.” Tiêu Khôn Hoằng tựa vào vách tường, mặc cho cô muốn làm gì thì làm, nhếch môi nói: “Nếu cô đang có hỏa khí thì tôi có thể chịu trách nhiệm dập lửa.”
Khóe miệng Thi Nhân co giật. Cô cúi đầu nhìn thấy tay của anh mò lên từ eo cô, lén lút tới gần cô: “Nếu là quy tắc ngầm thì tôi có thể suy xét đồng ý.”
“Tiêu Khôn Hoằng! Anh là đồ khốn!” Thi Nhân trực tiếp cho anh một đấm, nhưng không đánh trúng. Cô đỏ mặt lùi về sau mấy bước: “Dù sao bây giờ anh cũng chỉ có thể ở bệnh viện dưỡng bệnh thôi, nếu anh dám giỏ trò gì thì đừng trách tôi không khách khí!”
“Cô sẽ không khách khí như thế nào?”
“Tôi sẽ vi phạm điều ước.” Thi Nhân nở nụ cười gian xảo: “Sao? Tức chưa?”
“Xem như cô lợi hại đấy, bà cô ạ, cô chỉ có một tuần thôi.”
“Anh mới là bà cô, cả nhà anh đều là bà cô! Anh còn già hơn tôi, người trâu già gặp cỏ non là anh chứ không phải là tôi.”
Thi Nhân thật sự sắp không chịu được nữa rồi. Luôn mồm gọi cô là bà cô, Tiêu Khôn Hoằng 20 tuổi thật sự không đáng yêu chút nào.
Tiêu Khôn Hoằng bị bật lại. Anh chỉnh lý đồ bệnh nhân của mình, vẻ mặt trở lại cao quý lạnh lùng như trước kia: “Ờm.”
“Anh ờm là sao hả? Chột dạ chứ gì? Không dám thừa nhận chứ gì?” Thi Nhân thật sự rất muốn dạy cho anh một bài học.
“Tôi không phủ nhận, nhưng đôi với tôi hiện tại mà nói, chúng ta thuộc dạng phi công trẻ lái máy bay bà già.”
“Ai phi công trẻ lái máy bay bà già hả? Tiêu Khôn Hoằng, anh hãy đợi đấy! Tôi nhất định sẽ chiến thắng xuất sắc!”
“Thường thì những người thích huênh hoang đều không có thực lực gì.”
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!