Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tổng Tài Truy Thê: 36 Kế Chưa Đủ - Tiêu Khôn Hoằng - Thi Nhân

“Sao hả? Chẳng lẽ tôi nói sai sao? Anh vốn là trai tân già… Ê ê, Tiêu Khôn Hoằng anh buông tay ra!” Thi Nhân vốn đã đi tới cửa, kết quả lại bị kéo về đặt lên cửa, cằm bị nắm ngẩng đầu lên, đối diện với đôi mắt tối om, Thi Nhân nhìn một vòng: “Anh muốn làm gì?”

“Cô bảo tôi là cái đó, sao cô biết rõ ràng vậy hả?”

“Bởi vì lúc đó anh không phải là lần đầu tiên sao? Hồi đó chúng ta ở trong nhà vệ sinh quán bar…” Nói đến nửa chừng, Thi Nhân ngậm miệng.

“Nhà vệ sinh quán bar thế nào? Nói tiếp đi.” Tiêu Khôn Hoằng khiêng cô lên, chân Thi Nhân lắc lư giữa không trung, không có điểm đặt chân… Chết tiệt chênh lệch chiều cao! Tiêu Khôn Hoằng quá đáng giận!

“Sao? Anh không nhớ rõ à?”

“Đúng vậy, tôi mất trí nhớ mà, bác sĩ cũng nói với cô là phải kể lại chuyện trước kia để tôi khôi phục ký ức còn gì?”

Thi Nhân đánh lên tay anh: “Đó không phải là lần đầu tiên của anh sao? Giả vờ giả vịt cái gì?”

Khóe mặt Tiêu Khôn Hoằng giật giật: “Sao tôi lại là lần đầu tiên với cô chứ?” Bất kể là lúc nào, cô đều không phải là tuýp người mà anh thích.

“Nếu lúc đó không phải anh bắt buộc tôi thì ai thèm yêu đương với anh chứ! Đồ khốn khiếp!”

“Cô nói bậy! Sao tôi có thể bắt buộc cô? Bà cô không phải là mẫu người tôi thích.”

Bà cô? Thi Nhân chậc lưỡi, giơ chân đá một cách chính xách. Tiêu Khôn Hoằng đau đớn khom lưng, mạch máu nổi lên trên mặt bên trắng nõn, cầm cổ tay cô nói: “Cô điên rồi hả?”

“Anh gọi ai là bà cô hả? Dựa theo tuổi tác thì anh mới là ông chú.” Thi Nhân túm cổ áo anh: “Nếu anh còn dám kêu tôi là bà cô thì tôi sẽ hủy hiệp ước, cho anh hai bàn tay trắng, làm một kẻ nghèo hèn.”

“Đồ đàn bà ác độc! Quả nhiên cô suy nghĩ như vậy!”

Cuối cùng cũng bị anh bắt quả tang, đây mới là suy nghĩ thật sự của Thi Nhân. Tiêu Khôn Hoằng nghiến răng nghiến lợi, trơ mắt nhìn Thi Nhân rời đi, tức giận gọi điện cho Diệp Tranh: “Cậu mau cút tới đây cho tôi!”

“Sao vậy anh ba? Sao tức tối vậy?”

“Tôi muốn ly hôn! Tôi muốn ly hôn!”

Tiêu Khôn Hoằng nằm trên giường, khó chịu che nơi nào đó, tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi. Loại đàn bà bạo lực như vậy thì nhất định phải ly hôn!

Nghe thấy tin ly hôn, Diệp Tranh lập tức dẫn trợ lý Tiêu tới bệnh viện. Anh ta mở cửa ra, thấy trong phòng bệnh mây đen dày đặc, cảm giác như sắp có mưa gió ập tới. Diệp Tranh nhìn trợ lý Tiếu: “Anh vào trước nhé?”

“Ông chủ gọi điện cho anh, anh trước đi.”

“Anh trước đi.”

Người đàn ông nằm trên giường bệnh đen mặt quay đầu sang: “Đều cút lại đây cho tôi!”

Diệp Tranh đi vào phòng: “Anh ba à, vợ chồng cãi cọ là chuyện bình thường, anh đừng hở tí là đòi ly hôn như thế.”

“Ai cãi nhau với cô ta? Cô ta không phải là tuýp người tôi thích! Hơn nữa cô ta có khuynh hướng bạo lực! Tôi muốn ly hôn!”

“Khuynh hướng bạo lực ư? Không thể nào, chị dâu rất dịu dàng.”

Tiêu Khôn Hoằng không tiếp lời, nhìn trợ lý Tiêu: “Tìm luật sư cho tôi.”

“Ông chủ, tôi không đề nghị anh làm như vậy.”

“Sao? Mặc dù tôi mất trí nhớ, nhưng không có nghĩa là tôi không có quyền ly hôn.”

Trợ lý Tiêu hắng giọng, nói tiếp: “Đúng là có, nhưng trước khi phẫu thuật anh đã ký một hợp đồng, nếu anh đưa ra ly hôn thì sẽ từ bỏ tất cả tài sản.”

Từ bỏ tất cả tài sản ư? Có nhầm không vậy? Tiêu Khôn Hoằng nghiêm túc nhìn trợ lý Tiêu: “Đó là sự thật hả?”

“Dĩ nhiên là thật!”

“Chuyện này cô ta có biết không?” Tiêu Khôn Hoằng bỗng có một suy nghĩ táo bạo.

“Phu nhân không biết, nhưng hợp đồng đã được công chứng, có hiệu lực pháp luật, chỉ cần ly hôn thì phu nhân sẽ biết chuyện này.”

Tiêu Khôn Hoằng che mặt, anh thật sự bội phục mình của 10 năm sau, đào một cái hố như vậy cho mình, muốn ly hôn cũng không được.

Một lát sau, trợ lý Tiếu nói: “Ông chủ, còn ly hôn không?”

“Ly hôn cái gì? Vợ chồng cãi cọ mà thôi.” Tiêu Khôn Hoằng nằm xuống, kéo chăn lên đắp: “Tôi muốn nghỉ ngơi.”

Diệp Tranh và trợ lý Tiêu đưa mắt nhìn nhau, sau đó không nhịn được nở nụ cười.

“Lão Tiêu, một tuần sau tôi xuất viện, nhớ thu xếp rõ ràng cho tôi.” Tiêu Khôn Hoằng nhắm mắt, biểu hiện đừng chọc bố mày, bố mày đang giận.

Hai người rời khỏi phòng bệnh. Diệp Tranh vỗ ngực: “Làm tôi sợ muốn chết, không ngờ lại đòi ly hôn. Mà anh ba đúng là nhân tài, sao anh ấy lại biết chuyện sẽ xảy ra hiện nay?”

Trợ lý Tiêu: “Đại khái là người hiểu biết ông chủ nhất chỉ có mình ông chủ.”

Diệp Tranh: “Nói chí phải.”

Tục ngữ còn có câu: Mua dây buộc mình.

Trại an dưỡng tư nhân.

Mạc Mỹ Đình mặc đồ bệnh nhân, sắc mặt tái nhợt, suy yếu tựa vào đầu giường: “Anh cả anh hai, vừa rồi em đã kể lại chuyện xảy ra mấy ngày qua, thật sự không biết rốt cuộc là kẻ nào đã bắt cóc em.”

Vẻ mặt Mạc Đông Lăng không hề thay đổi: “Lát nữa sẽ có cảnh sát tới lấy lời khai, em cứ nói theo những gì mình biết là được. Nhưng bên nhà họ Giang, anh nhớ rõ phải nói với họ là chuyện này có kỳ quặc.”

“Ý anh cả là nhà họ Giang có vấn đè ư?” Mạc Mỹ Đình kinh ngạc nhìn Mạc Đông Lăng, không ngờ anh ta lại muốn vu khống cho nhà họ Giang?

“Sao? Em có ý kiến hả?”

“Anh cả, em không có ý đó. Dù gì Giang Quốc Thành cũng đã cứu em mà.” Nếu không có Giang Quốc Thành thì cô ta còn không biết mình sẽ phải ở lại nơi đó bao lâu, chịu đói bao lâu.

“Anh nghi ngờ là vở kịch do nhà họ Giang bày ra. Chung quy nhà mình quật ba tấc đất lên cũng không tìm được thứ gì. Giang Quốc Thành tùy tiện tìm một chút lại thấy. Chuyện này vẫn khiến anh khó hiểu. Nhà họ Giang có hiềm nghi lớn nhất.”

Mạc Thủy Hàn nhìn cô: “Mạc Mỹ Đình, anh cả cũng là muốn tốt cho em thôi, cho nên lát nữa em biết mình nên nói gì chứ?”

“Em biết rồi.” Mạc Mỹ Đình đành phải gật đầu. Chung quy đã trải qua chuyện này, cô ta biết mình cần thiết phải ổn định địa vị của nhà họ Mạc trước mới được. Còn Giang Quốc Thành thì chỉ có thể xin lỗi. Có lẽ Mạc Đông Lăng nói đúng, lỡ như đây là thủ đoạn của nhà họ Giang thì sao? Ép hỏi mình có phải là Bạch Mỹ Đình hay không, sau đó dễ dàng đối phó với nhà họ Mạc hơn ư? Đứng nhìn từ góc độ của nhà họ Giang thì cũng không phải là không có khả năng do chính họ làm.

Mạc Thủy Hàn vỗ vai cô ta: “Em đừng sợ, có nhà họ Mạc làm chỗ dựa cho em, nhà họ Giang sẽ không làm gì được em đâu.”

“Em biết rồi, anh hai.” Mạc Mỹ Đình nở nụ cười yếu ớt. Đói bụng mấy ngày, hiện giờ cô ta rất gầy, sắc mặt cũng khó coi.

Không lâu sau, cảnh sát đã tới. Mạc Đông Lăng và Mạc Thủy Hàn rời khỏi phòng bệnh, đứng ở bên ngoài, vẻ mặt Mạc Đông Lăng không hề thay đổi: “Em biết tục theo dõi bên này, nói cho Mạc Mỹ Đình chuyện cuộc thi quốc tế Bạch Hoa tăng thêm một buổi thi đấu nữa, kêu cô ta chuyên tâm thi đấu.”

“Anh cả, giám thị mấy ngày mà vẫn không nghe thấy cô ta liên lạc với kẻ đứng sau màn, chỉ nghe thấy họ từng đề cập mấy lần.”

Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận