Một tuần sau, Tiêu Khôn Hoằng xuất viện.
Anh thay tây trang, đứng trước gương nhìn Tiêu Khôn Hoằng mặc tây trang đi giày da, khuôn mặt trưởng thành, thân thể cao lớn trong gương. Anh khẽ híp mắt, đây chính là mình của mười năm sau ư? Anh biết mình mất trí nhớ, nhưng mất ký ức mười năm, anh thường xuyên có cảm giác không chân thật, thỉnh thoảng sẽ nghĩ có phải mình đã xuyên việt hay không, xuyên việt tới mười năm sau.
Thi Nhân đứng ở cửa, nhìn thấy cảnh tượng như vậy: Người đàn ông mặc bộ vest quen thuộc đứng trước gương, hình như đã lâu rồi không được thấy. Quần dài tây trang màu đen, giày da bóng loáng, phong thái tinh anh.
Đã mấy tháng trôi qua kể từ khi anh phẫu thuật, bây giờ nhớ lại cứ như mới hôm qua.
“Xem ngây người à? Có phải ông đây mặc tây trang rất đẹp trai không? Vừa thành thục vừa có sức hấp dẫn.”
Thi Nhân: “…” Không lên tiếng thì thôi, vừa lên tiếng, Thi Nhân lại có cảm giác ảo tưởng tan biến. Quả nhiên là Tiêu Khôn Hoằng vẫn chưa khôi phục ký ức.
Thi Nhân quay sang nhìn Diệp Tranh: “Thì ra hồi trẻ anh ấy đáng ghét như thế sao?”
“Khụ khụ, trước kia anh ba rất nổi tiếng, tuổi trẻ khí thịnh thôi, ha ha ha.”
“Ê ê, tôi còn đang ở đây đấy nhé, hai người nói xấu tôi ngay trước mặt tôi có hợp không?” Tiêu Khôn Hoằng đen mặt, thế này có phải là hơi quá đáng không?
Diệp Tranh ngậm miệng, ra vẻ tôi chỉ lẳng lặng nhìn anh tìm chết, khiến Tiêu Khôn Hoằng rất khó chịu. Tiêu Khôn Hoằng chỉnh lý lại cà vạt của mình, trên đầu vẫn trống trơn, còn hai vết sẹo để lại do phẫu thuật. Dấu vết này vẫn nhắc nhở anh rằng mình từng làm một cuộc đại phẫu. Cũng chính dấu hiệu này cho anh biết mình không phải xuyên việt, mà thật sự mất trí nhớ.
Thi Nhân thấy anh không ngừng chỉnh lại cà vạt, theo bản năng đi qua. Tiêu Khôn Hoằng lại lùi về sau một bước: “Cô làm gì vậy? Tôi đã bảo cô đừng tới gần tôi rồi mà.”
Trên người người phụ nữ này có ma lực, mỗi lần tới gần cô, mình đều không thể khống chế hành vi, khiến người đàn ông huyết khí phương cương này hơi ngượng nghịu.
“Caravat của anh không chỉnh xong, trước kia đều là tôi làm cho anh.”
Lúc này Tiêu Khôn Hoằng mới không nhúc nhích, cúi đầu nhìn người phụ nữ chỉnh lại caravat giúp mình. Lúc này anh mới nhìn kỹ, cô gái này còn rất xinh đẹp. Làn da cũng không tồi, trắng đến mức có thể bóp ra nước. Anh ngửi kỹ, hình như còn gửi được mùi thơm thoang thoảng, anh giả vờ lơ đễnh hỏi: “Cô dùng nước hoa gì vậy?”
“Tôi không dùng nước hoa.” Thi Nhân chỉnh lý lại caravat cho anh, sau đó ngẩng đầu lên, vành mắt dần dần đỏ: “Thật tốt.” Cuối cùng anh cũng khôi phục khỏe mạnh, cũng tỉnh lại.
“Cô khóc cái gì? Vừa rồi tôi còn chưa nói gì đâu! Diệp Tranh, cậu phải làm chứng cho tôi đấy.” Tiêu Khôn Hoằng giơ hai tay lên, cảnh giác nhìn cô. Bây giờ anh sắp xuất viện rồi, lỡ chọc giận người phụ nữ này đổi ý thì chẳng phải cả đời anh sẽ không thể trở lại làm việc ở tập đoàn sao?
“Tôi chỉ vui mừng thôi.” Thi Nhân xoa tai anh: “Anh cạo trọc thực ra trông rất đẹp trai.”
Bây giờ anh mặc tây trang, ngũ quan thâm thúy, từ tinh anh biến thành một người đàn ông đẹp trai cao lớn, khí chất xuất chúng, ánh mắt lạnh lùng. Kiểu tóc khác nhau có thể cho người ta cảm giác khác nhau.
Tiêu Khôn Hoằng ngạo kiều ngẩng đầu lên: “Đương nhiên rồi, tôi đã sớm nói tôi trông tuấn tú bảnh bao, kiểu tóc nào cũng đẹp rồi mà.”
Thi Nhân thu tay lại, được rồi, coi như cô chưa từng nói gì hết. Cô quay đầu hít mũi: “Đi thôi, ra viện.”
Ngoài cửa sổ ánh nắng xán lạn chiếu vào trong phòng. Mặt trời của cô lại dâng lên rồi, ấm áp như lò sưởi, sưởi ấm cuộc đời cô.
“Đi thôi.” Giọng anh truyền tới, lòng bàn tay ấm áp, mười ngón nắm chặt. Thi Nhân kinh ngạc ngẩng đầu, sau anh lại chủ động vậy?
Hai người đi ra bệnh viện, một đám phóng viên lập tức ùa tới, bao vây chung quanh họ.
“Anh Tiêu, nghe nói anh bị bệnh là do có kẻ hãm hại, chuyện này là thật sao?”
“Anh Tiêu, gần đây tập đoàn Quang Viễn đã trở mặt với nhà họ Mạc, sắp hủy bỏ hợp tác, anh thấy thế nào về chuyện này?”
“Anh Tiêu, tổng giám đốc thay mặt của tập đoàn Quang Viễn từ bảo vệ lên chức, có phải là vì liên quan tới mợ Tiêu không?” Phóng viên liên tục hỏi.
Thi Nhân sững sờ, sao lại có phóng viên?
Tiêu Khôn Hoằng thấy phóng viên xông tới, cảm thấy quá đông người, theo bản năng bảo vệ người phụ nữ bên cạnh trong lòng, nhìn phóng viên: “Trong lúc tôi sinh bệnh đã xảy ra không ít chuyện, cảm ơn sự quan tâm của mọi người, nhưng chuyện nội bộ của tập đoàn Quang Viễn thì còn phải chờ họp ban giám đốc rồi mới quyết định được.”
Nói xong, Tiêu Khôn Hoằng dẫn Thi Nhân lên xe. Xe đóng cửa lại, ngăn cách mọi tiếng động bên ngoài. Thi Nhân hồi phục tinh thần, nhìn anh: “Phóng viên là anh an bài à?”
Chuyện Tiêu Khôn Hoằng nằm viện còn chưa được công khai với truyền thông, cho nên lần này xuất viện cũng không thông báo cho bên ngoài. Đám phóng viên đột nhiên xuất hiện nhiều như vậy, rõ ràng là đã nhận được tin tức trước. Người ngoài không có khả năng biết chuyện này, vậy thì có thể là nội bộ tiết lộ.
“Là tôi thu xếp thì sao? Bây giờ tập đoàn Quang Viễn gặp phải rất nhiều nguy cơ, chuyện tôi xuất viện cho mọi người biết thì sẽ chỉ có ích chứ không có hại.”
Thấy vẻ mặt bình tĩnh của anh, Thi Nhân hơi giận: “Nhưng bây giờ anh còn chưa khỏe hẳn, anh làm to chuyện như vậy, chẳng lẽ ngày mai muốn đi làm sao?” Xuất viện ngông nghênh, chứng minh thân thể đã hoàn toàn khỏe mạnh. Kế tiếp nếu Tiêu Khôn Hoằng không đến tập đoàn thì mọi người sẽ nghi ngờ.
“Đúng vậy, tôi dự tính đi làm ở tập đoàn.”
“Không được, anh còn chưa khỏe hẳn.”
Tiêu Khôn Hoằng quay đầu đi: “Đây là ước định giữa chúng ta, cô muốn đổi ý sao? Hay là cô không muốn tôi đến tập đoàn, muốn để thanh mai trúc mã của cô tiếp tục thao túng tập đoàn?”
Trong xe im lặng, phong cảnh ngoài cửa sổ chợt lóe qua, bóng dáng dưới ánh mặt trời không ngừng lùi về sau.
“Tiêu Khôn Hoằng, anh nghĩ tôi là người như vậy sao?”
“Cô muốn tôi nghĩ cô là người như thế nào? Thân thể của tôi tôi tự biết, cô không cần quá mức lo lắng. Chuyện tập đoàn, cô là phụ nữ nên không thể giải quyết được, cho nên đừng cậy mạnh.” Tiêu Khôn Hoằng nói, ánh mắt lạnh nhạt.
Thi Nhân ngồi về chỗ, không nhìn người đàn ông bên cạnh. Cảm giác vô lực cứ quanh quẩn trong lòng cô mãi không tan biến. Hai người vẫn không nói chuyện, chiến tranh lạnh đến khi xuống xe.
Chiếc xe đỗ trong trang viên, ánh nắng mùa hè rực rỡ. Thấy kiến trúc trang viên, Tiêu Khôn Hoằng khẽ híp mắt. Anh nhớ rõ tòa nhà trong ảnh chính là nơi này.
“Cha, mẹ!” Ba đứa bé chạy ra từ biệt thự, đứa lớn mặc áo sơ mi ngắn tay, đứa nhỏ mặc váy hoa nhí, cột hai bím tóc.
“Cha, chào mừng cha xuất viện, đây là hoa cho cha!” Bé ba bay tới ôm đùi Tiêu Khôn Hoằng, tay cầm một bó hoa, vừa thấy đã biết là hoa dại hái ven đường.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!