Thi Nhân nghiêng đầu, thấy dáng người cao lớn ngoài cửa thủy tinh phòng khách đang dần dần đi tới.
Tiêu Khôn Hoằng vào nhà, nhìn hai người một lượt, sau đó nhìn Thi Nhân, cô bỗng cảm thấy có cảm giác áp bách, hình như còn có chút xoi mói. Anh dựa vào đâu mà nhìn mình bằng ánh mắt này chứ? Thi Nhân quay lại đối diện với anh, không hề yếu thế.
Bốn mắt nhìn nhau, phòng khách im ắng, Tiêu Khôn Hoằng bỗng nở nụ cười xán lạn, suýt nữa làm mù mắt người xem. Thi Nhân nhìn anh lại gần mình, ôn hòa nói: “Em thảo luận anh với người khác như vậy, còn không cho phép anh ghen sao?”
Anh đặt tay sau lưng cô, cứ như muốn ôm cô vào lòng. Thi Nhân ngẩng đầu nhìn anh, lại nổi điên gì vậy?
Xem đến đây, Ngô Hành nói: “Tổng giám đốc Tiêu đừng ghen, vừa rồi tôi chỉ đùa chút thôi, thấy hai người quan hệ không tồi, tôi yên tâm rồi.”
“Rất hiển nhiên, giả thiết vui đùa của anh không thành lập.” Tiêu Khôn Hoằng đối diện với người đàn ông, ánh mắt cảnh giác: “Mấy ngày nữa tôi sẽ tới tập đoàn họp, làm phiền phó tổng giám đốc sửa soạn lại văn kiện gần đây cho tôi, tốt nhất là để tôi có thể thấy rõ ràng ngay từ đầu.”
“Không thành vấn đề.” Đối mặt với thái độ thách thức của Tiêu Khôn Hoằng, Ngô Hành cũng không giận, hơi dừng lại: “Chẳng qua bây giờ tổng giám đốc Tiêu có thể hiểu được không? Dù gì cũng rất phức tạp.”
“Đó là việc của phó tổng giám đốc.”
Ngô Hành gật đầu, sau đó nhìn Thi Nhân: “Anh ra ngoài ăn gì đó, các em trò chuyện tiếp đi.” Sau đó rời đi.
Thi Nhân ngẩng đầu nhìn anh: “Tiêu Khôn Hoằng, lời nói của anh chẳng có chút lễ phép nào cả.” Ngô Hành thật sự giúp họ rất nhiều, kết quả nghe xem vừa rồi Tiêu Khôn Hoằng đã nói gì? Làm người mà như thế được à? Thi Nhân suýt nữa tức chết! Quả nhiên trước kia EQ của anh ta rất thấp!
Lần này họ chuyên môn tổ chức bữa tiệc đón gió cho Tiêu Khôn Hoằng chính là để Tiêu Khôn Hoằng làm quen với mọi người, đều là bạn bè của họ. Bây giờ xem ra hiệu quả không tốt chút nào.
“Cần tôi nhắc nhở cô không? Thân là người đã có chồng, cô phải giữ khoảng cách với người khác, nhất là loại người như thanh mai trúc mã.”
“Anh ghen à?” Thi Nhân đối diện với đôi mắt tối đen như mực của anh. Lúc này ánh mắt của anh vừa sắc bén vừa khó thuần, khác hẳn với Tiêu Khôn Hoằng bình tĩnh trầm ổn không chút dao động của trước kia. Có thể nói Tiêu Khôn Hoằng bây giờ dễ đoán hơn.
“Tôi mà ghen ư?”
“Vậy anh kích động như thế làm gì?”
“Tôi chỉ muốn nhắc nhở cô chú ý lời nói hành động, hơn nữa vừa rồi hai người còn thảo luận đuổi tôi ra khỏi nhà không xu dính túi, cho dù là ai nghe thấy cũng sẽ hiểu nhầm…”
Kế tiếp Tiêu Khôn Hoằng nói gì, Thi Nhân đã không nghe rõ. Cô chỉ nhìn anh, cứ như muốn nhìn thấu đáy lòng anh. Tiêu Khôn Hoằng sửng sốt, trái tim như bị kích thích, lặng lẽ run rẩy. Thi Nhân kéo caravat của anh, nhón chân hôn lên đôi môi đang lải nhải của anh, thế giới im lặng.
Môi mỏng hơi lạnh, mang theo mùi rượu vang say lòng người, Tiêu Khôn Hoằng nắm chặt lá bồn cây bên cạnh, mở to mắt nhìn cô. Lông mi cô run rẩy, chứng minh thực ra cô cũng rất khẩn trương. Không lâu sau, Thi Nhân lùi về sau rồi rời đi. Dũng khí của cô chỉ có chừng đó thôi, đã dùng hết rồi. Cô chủ động như vậy mà Tiêu Khôn Hoằng cũng không có phản ứng gì, Thi Nhân không thể tiếp tục được nữa, cô cũng sĩ diện. Nhưng cô vừa rời đi theo sau eo đã bị ôm lấy, nụ hôn càng tăng thêm.
Hơi thở của hai người rối loạn. Đóa hoa diễm lệ trong phòng khách chứng kiến cảnh tượng lãng mạn này, khẽ lắc lư chiếc lá, cuối cùng Thi Nhân cảm thấy miệng của mình đều sưng lên. Cô cúi đầu, ánh mắt lập lòe không dám nhìn anh, vội vàng lấy cớ: “Đã đến giờ cho con ngủ rồi.”
Nếu Thi Nhân quay đầu lại thì nhất định có thể thấy người đàn ông hơi thở hỗn loạn, gò má đỏ ửng, ánh mắt sâu thẳm vẫn nhìn cô, mãi tới khi cô biến mất. Tiêu Khôn Hoằng chạm vào môi mình, rũ mi mắt nhìn thoáng qua, sau đó anh xoa huyệt thái dương, cảm giác mất khống chế vừa rồi lại xuất hiện, gần như theo bản năng ôm lấy cô ấy hôn môi, cảm thấy cô ấy thuận theo, máu trong người sôi trào phấn khởi. Cảm giác này không ổn chút nào. Anh cho rằng có thể khống chế mọi thứ, đồng thời kiêu ngạo vì khả năng tự kiềm chế hơn người của mình.
Không phải anh chưa từng nghĩ tới chuyện tương lai mình sẽ tìm một người bạn gái như thế nào, đơn giản là khuôn mặt xinh đẹp, dáng người gợi cảm, gia cảnh tính cách đều phải phù hợp với yêu cầu của anh, chỉ có người phụ nữ như vậy mới xứng đôi với mình.
Chẳng qua chỉ thoáng chốc, hình như vợ anh không giống với hình mẫu lý tưởng trước kia. Cảm giác này rất tệ. Nhất là bây giờ anh vẫn còn dư vị cảm giác vừa rồi, thậm chí còn muốn tiếp tục.
Bữa tiệc đón gió kết thúc, mọi người đều giải tán. Ba đứa bé chơi cả ngày, cuối cùng cũng ngáp mệt mỏi, bị Thi Nhân dẫn lên lầu rửa mặt ngủ. Chú Khôn và Ngô Hành trời đi. Vất vả lắm Tiêu Khôn Hoằng mới xuất viện về nhà, phải cho hai vợ chồng thời gian ở bên nhau.
Trang viên náo nhiệt trở nên vô cùng yên tĩnh.
Thi Nhân dỗ con đi ngủ xong thì khẽ thở dài một hơi. Vừa rồi tại sao cô lại chủ động hôn Tiêu Khôn Hoằng? Lát nữa nếu cô về phòng ngủ thì chắc chắn người đàn ông đó sẽ trào phúng mình. Cô thậm chí đã tưởng tượng ra ánh mắt kiêu căng của anh: “Tại sao cô lại muốn hôn tôi?”
Haizzz, Thi Nhân che mặt, thật xấu hổ.
“Mẹ sao vậy? Cứ thở dài suốt.”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!