Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tổng Tài Truy Thê: 36 Kế Chưa Đủ - Tiêu Khôn Hoằng - Thi Nhân

Nằm ngủ xa như vậy, rốt cuộc anh phải sợ cái quái gì cơ chứ? Tiêu Khôn Hoằng tức giận đùng đùng xông vào phòng tắm, sập cửa một tiếng rầm.

Thi Nhân vốn dĩ còn chưa ngủ, hiện tại trực tiếp mở mắt ra, anh vậy mà dám nổi cơn tam bành với mình, lại còn đóng cửa kiểu đó! Thật là quá quắt. Thế là cô xoay người ngồi dậy, xoa xoa đầu tóc rối bù, anh có thể nhịn nhưng Thi Nhân này tuyệt đối không chịu được. Tiêu Khôn Hoằng, anh chờ đó cho em!

Tiêu Khôn Hoằng sau khi tắm xong, khoác cái áo choàng tắm rộng thùng thình bước ra bởi vì vừa rồi anh quên chưa kịp lấy đồ ngủ đã vội đi vào nhà tắm rồi. Nhưng vừa bước chân ra ngoài, anh đã đứng khựng lại. Anh chính là nhìn thấy cái gối của mình bị vứt trên ghế sô pha cùng một tấm chăn tồi tàn đến đáng thương trên đó. Cô ấy đang muốn làm gì thế kia? Tiêu Khôn Hoằng mang khuôn mặt không có biểu tình đi đến bên cạnh sô pha, cầm chăn lên: "Có phải em cảm thấy là anh nên cảm ơn em rồi không?"

"Không cần cảm ơn đâu, em cảm thấy quan hệ hiện tại của chúng ta tốt hơn nên bình tĩnh lại một chút." Thi Nhân một người một chăn cuộn tròn lại, lấn đến quá nửa cái giường lớn: "Chúc ngủ ngon, cậu chủ Tiêu." 

Ha, cũng khá kiêu ngạo nhỉ, vậy mà lại ngủ trên sô pha thật. Tên đàn ông thối tha, nhưng cô vừa nhắm mắt lại không lâu thì đột nhiên cảm giác được một ánh nhìn không thể lờ đi, ngay sau đó quả nhiên nhìn thấy đang đứng phía đầu giường một nam nhân dáng người cao lớn, lại còn chắn hết cả ánh sáng đèn, trông cái bộ dáng cúi người cứ như khuôn mặt đen ngòm của Sadako vậy.

(Yamamura Sadako: là nhân vật ma nữ trong bộ truyện kinh dị Ring của tác giả Koji Suzuki.)

Thi Nhân bày ra điệu bộ yếu ớt, tay vẫn nắm chặt không buông tấm chăn bông: "Anh muốn làm gì? ”

"Cái giường này có một nửa của anh!" Tiêu Khôn Hoằng nghiến răng nghiến lợi, dựa vào cái gì mà anh lại phải ngủ trên sô pha? Sống trên đời này bao nhiêu năm, vẫn chưa có ai dám đối xử với anh như vậy, hôm nay cô dám để cho anh ra sô pha mà ngủ, người phụ nữ này hẳn là ăn mười lá gan hùm rồi. Hôm nay không dạy dỗ lại cô, cái tên Tiêu Khôn Hoằng này của anh liền viết ngược lại.

"Bây giờ không có cậu chủ Tiêu nào hết." Thi Nhân ngẩng đầu nhìn anh: "Trước kia anh từng nói, bất kể thế nào sau khi cãi nhau anh sẽ luôn ngủ trên sô pha, nếu không thì anh cũng có thể tìm tới thư phòng mà ngủ, đều do anh chọn. Dù sao trong nhà này không bao giờ thiếu phòng."

"Trước đây anh có nói như thế à? Sao anh lại chẳng có chút kí ức nào hết vậy?"

"Đó là do anh vốn dĩ không nhớ rõ." Dù sao Tiêu Khôn Hoằng cũng chẳng nhớ ra, cô muốn nói gì thì nói không được hay sao.

Thi Nhân vừa dứt lời, kết quả trên miệng Tiêu Khôn Hoằng lộ ra nụ cười mãn nguyện: "Không sai, anh chính là không nhớ rõ, cho nên những thứ đó cũng đâu được tính đâu đúng không?"

"Không được, nam tử hán đại trượng phu, lời nói đâu thể gió bay như vậy được!"

Tiêu Khôn Hoằng giật mạnh chăn bông ra khỏi tay Thi Nhân: "Cho hay không cho?"

 "Không cho!"

Sắc mặt Tiêu Khôn Hoằng bây giờ đen không khác gì đít nồi: "Ghế sô pha quá nhỏ, anh đương nhiên không thể ngủ được, anh đâu giống người tứ chi ngắn một mẩu như em."

"Xin lỗi cậu chủ Tiêu, em chính là vóc người tứ chi ngắn ngủn đấy, nếu như ai đó hối hận rồi, liền ra ngoài đi tìm một mỹ nữ vóc người cao gầy đi."

"A, tiếc là anh lại thuộc tuýp đàn ông bảo thủ."

Tiêu Khôn Hoằng kéo tấm chăn lên, cuộn Thi Nhân thành cái bánh cuốn lớn, trực tiếp xách sang một bên, sau đó nhanh nhẹn nằm uỵch xuống. Thi Nhân còn chưa kịp phản ứng, chớp mắt liền mất đi chỗ giường của mình. Cô nghiêng người nhìn người đàn ông vừa cả gan cướp đoạt giang sơn quý báu: "Tiêu Khôn Hoằng, anh ăn hiếp người quá đáng." Anh vậy mà lại trực tiếp động thủ với cô! Thi Nhân nhất thời không tự chủ được mà hòa giọng nói cùng tiếng nấc.

Tiêu Khôn Hoằng nhíu mày nhìn cô: "Còn khóc nữa sao, anh bây giờ đã coi như nhân từ rồi đó, nếu như anh là đại ma đầu thì cứ trực tiếp để hội đồng quản trị hủy bỏ bộ phận điêu khắc của em là được rồi, lúc đó em chỉ đơn giản là không có cơ hội để cạnh tranh nữa."

Thi Nhân: "..." Cô tức giận đến độ nghẹn họng luôn rồi. Đồ thối tha, thiên hạ đệ nhất đáng ghét.

"Tiêu Khôn Hoằng, em ghét anh." Hốc mắt Thi Nhân trở nên đỏ bừng, Tiêu Khôn Hoằng quả thực hết sức chán ghét.

"Vừa lúc chúng ta nhìn nhau không vừa mắt, chi bằng trực tiếp ly hôn đi, để mọi người đều có thể yên ổn?"

"Ly hôn? Thực sự phải nói đến chuyện ly hôn luôn rồi sao?"

"Trừ khi em có nằm mơ, còn không anh đừng hòng ly hôn với em. Đời này em sẽ không cho anh tự do đâu. Cho nên, chỉ cần anh dám quậy phá bên ngoài, em sẽ đá anh ra khỏi nhà, khoá thẻ tín dụng, làm anh nghèo trắng tay!" Nói xong, cô giống như một pháo binh nhỏ, xoay người quay lưng lại với anh.

Tiêu Khôn Hoằng bị những lời này chọc giận đến mức thức trắng đêm. Kiêu ngạo như vậy? Vừa rồi nhìn thấy cô ấy rơi lệ, vốn tưởng rằng như vậy cô sẽ trực tiếp đồng ý, không nghĩ tới cô chẳng những cự tuyệt mình, còn đá mình một cước. Điều quan trọng nhất là, anh vậy mà lại không thật sự tức giận, thậm chí còn có chút hân hoan mơ hồ. Anh là bị ma nhập rồi hay sao?

Buổi sáng lúc thức dậy, Tiêu Khôn Hoằng không ngừng hắt hơi, đoán chừng là tối hôm qua không có gì để đắp, cho nên cảm lạnh rồi. Mũi cứ ngứa ngứa, có chút khó chịu thật. Sau khi Tiêu Khôn Hoằng rời giường, bên cạnh anh sớm đã không có người, hình như phòng tắm có tiếng nước.

Thi Nhân từ đầu đến cuối cũng không liếc anh một cái, giả vờ bên cạnh mình là không khí, rửa mặt xong thay quần áo rồi rời đi. Người đàn ông kia nhìn đăm đăm vào bóng lưng cô rồi hắt hơi một cái thật mạnh.

Thi Nhân sau khi đi ra đại sảnh, suy nghĩ một chút vẫn là tìm đến mợ Hồng: "Tiêu Khôn Hoằng hình như có chút cảm lạnh, chuẩn bị canh gừng cho anh ấy, à, còn có đồ ăn nhẹ nữa. Cứ lấy nhiều một chút."

 "Vẫn là cậu chủ kiếm được người vợ tốt đó nha." Mợ Hồng ngập ngừng một chút rồi hỏi: "Thưa mợ chủ, mợ vừa cãi nhau với cậu ạ?" ”

"Không có chuyện gì lớn, chẳng qua chỉ là xảy ra chút mâu thuẫn nhỏ mà thôi."

Thi Nhân biết Tiêu Khôn Hoằng ít nhiều sẽ có chút thay đổi, người bên cạnh tinh ý nhất định sẽ phát hiện ra điều khác lạ, cơ mà cùng lắm chỉ cần không nói Tiêu Khôn Hoằng mất trí nhớ, chắc hẳn không ai nghĩ đến được tình huống oái ăm như thế này. Trước khi khôi phục được trí nhớ của anh, đây vốn chỉ là một rắc rối nhỏ mà thôi.

Sau khi Thi Nhân lên lầu cùng lũ trẻ, mợ Hồng bưng canh gừng nấu chín đưa đến trước mặt Tiêu Khôn Hoằng: "Cậu chủ uống một chút đi."

Tiêu Khôn Hoằng ngồi trên sô pha, nhíu mày: "Ai bảo mợ làm cái này vậy?"

"Là mợ chủ phân phó, nói cậu có chút cảm lạnh, uống chút canh gừng cho đỡ khí hàn thì liền tốt lên được rồi, không thể uống thuốc mãi được."

Đáy mắt Tiêu Khôn Hoằng không khỏi ánh lên sự ngạc nhiên, nhưng cuối cùng vẫn là một hơi uống hết bát canh gừng, có chút ngầy ngậy. Anh vừa uống xong, mọi người cũng từ trên lầu đi xuống. Ba đứa nhỏ tung tăng đến bên cạnh, bánh bao nhỏ chạy tới: "Cha ơi, cha đang uống gì vậy?" 

"Cha uống thuốc." Tiêu Khôn Hoằng chậm rãi cầm khăn giấy lau miệng, giơ tay cản lũ trẻ đang muốn trèo lên người mình: "Đừng đến gần cha, coi chừng bị lây bệnh cảm đó."

“Con cũng uống chút thuốc đi."

"Con không muốn uống thuốc." Bánh bao nhỏ Tiểu Khê vội vàng né sang một bên, rõ ràng là không muốn phải uống thuốc. Nó đắng quá. Lũ trẻ cũng nhao nhao chạy đi, chúng chỉ là không muốn bị lây bệnh mà thôi.

Thi Nhân khoan thai đi tới bên cạnh anh, sau đó đi đến phòng ăn, mắt không liếc nhìn, cứ như thể một ánh mắt cũng không muốn dành cho anh. Tâm tình Tiêu Khôn Hoằng bây giờ giống như con Bạch Tuyết ngoài khung cửa sổ kia, lòng rối bời nhưng chẳng cách nào nói ra sự thật. Bởi vì hôm nay bị cảm lạnh nên Tiêu Khôn Hoằng không đưa bọn trẻ đến trường được, rốt cuộc vẫn là để Thi Nhân đưa đi. Tiêu Khôn Hoằng vốn đang mang bệnh trong người, cộng thêm bây giờ gặp gió liền hắt hơi liên tục. Đừng nói đến đi làm, ngay cả cửa cũng không thể ra được.

Thi Nhân đưa con đi học xong thì trực tiếp đến tập đoàn làm việc.

Mấy ngày sau, Tiêu Khôn Hoằng vẫn còn chưa khỏi hắt hơi, hai người vẫn như trước tiếp tục chiến tranh lạnh, buổi tối ngủ đều là hai bên giường riêng biệt.

Thi Nhân đi làm như bình thường, hiện tại Tiêu Khôn Hoằng không tới, cô chỉ có thể mỗi ngày đến kiểm tra, tạm ổn định tình hình.

Mấy ngày sau, Triệu Nhược Trúc đến bên cô nói nhỏ: "Người của nhà họ Mạc đến, các tổng giám đốc đều sẽ ở trên đó tiếp đãi."

"Có những ai đến?"

Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận