Thi Nhân cẩn thận lên giường nằm, thở phào nhẹ nhõm.
Cuối cùng thì cũng đã làm xong hết mọi thứ trước khi anh ấy trở lại, nếu không thì anh ấy nhất định sẽ chế giễu mình.
Nhưng hôm nay, anh ấy dường như rất im lặng.
Từ đầu đến cuối anh ấy đều không nói gì cả.
Thi Nhân uống thuốc xong thì hơi mệt, nằm xuống liền ngủ thiếp đi.
Tiêu Khôn Hoằng bước ra ngoài, liền phát hiện tư thế ngủ của cô tương đối bình thường.
Còn băng gạc trên mắt cá chân đã bị thấm ướt một chút.
Haizz, đúng là không có cách nào tưởng tượng được, người phụ nữ sống ngốc nghếch như này, vậy mà là mẹ của ba đứa nhỏ.
Người đàn ông xem thường một hồi, cuối cùng nhẫn nhục chịu khó đi qua thay thuốc cho cô.
Đợi đến khi anh phản ứng lại thì băng gạc đã gỡ ra rồi.
Tiêu Khôn Hoằng lại ngẩn ra.
Cái tiềm thức cơ thể chết tiệt này lại xuất hiện, giống như khoảnh khắc nhìn thấy cô từ cầu thang hội trường ngã xuống vậy, cả trái tim như muốn ngừng đập.
Anh liều mạng chạy qua để kéo người lại, căn bản là không có thời gian để phản ứng lại.
Rõ ràng là ký ức, là bắp thịt cơ thể của anh ở thời điểm đó đã hoàn toàn tự điều khiển bản thân.
Lúc đó, ôm cơ thể cô đang hoảng hốt lo sợ vào lòng, sắc mặt tái nhợt, mềm nhũn mà dựa vào anh, như thể anh là chỗ dựa duy nhất của cô.
Nhưng cô ấy không biết rằng, bản thân anh vào lúc ấy cũng đã trải qua một kiếp nạn, tất cả là bởi vì cô, trái tim bình lặng vì cô mà nổi lên sóng gió.
Tiêu Khôn Hoằng trong lòng dâng lên một cảm giác phiền muộn không nói nên lời.
Anh thuận tay vứt băng gạc đi, rồi tắt điện đi ngủ.
Những vấn đề nghĩ không ra, vậy thì đừng nghĩ về nó nữa.
Cho dù là trước khi mất trí nhớ, hay là sau khi mất trí nhớ, anh vẫn là chính mình.
Thi Nhân trở thành bệnh nhân, chỉ có thể ở nhà dưỡng bệnh.
Nhà họ Mạc mới công bố tin tức tiếp tục hợp tác với tập đoàn Quang Viễn, ngày hôm sau Tiêu Khôn Hoằng liền đến tập đoàn Quang Viễn.
Khi đối diện với ống kính phỏng vấn, các đường nét trên khuôn mặt của người đàn ông này đều là trưởng thành, thận trọng vững vàng, trả lời câu hỏi đâu vào đấy.
Khi Thi Nhân xem bảng tin phỏng vấn, dường như cô thật sự nghĩ rằng anh ấy đã phục hồi trí nhớ.
Khi rời đi vào buổi sáng Tiêu Khôn Hoằng đã chọn liền mấy bộ tây trang, có chút không biết nên chọn bộ nào.
Dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên anh đến tập đoàn sau thời gian hồi phục, không thể làm cho người khác nhìn ra được ra được anh khác thường.
Nếu như bị người khác biết anh mất trí nhớ, chắc chắn sẽ có người rảnh rỗi đi gây chuyện.
Anh không muốn rắc rối như vậy.
Nếu như nói hiểu rõ con người của anh ấy nhất, có lẽ chỉ có vợ của anh Thi Nhân.
Thi Nhân vừa tỉnh dậy, liền nhìn thấy trên giường bày ra ba bộ tây trang, người đàn ông đứng bên cạnh nói: "Bộ nào?"
Cô vừa mới tỉnh, não của cô không đủ dùng.
Cô liền trực tiếp nói: "Bộ màu xanh đậm phù hợp với anh nhất, mặc lên vừa đẹp trai vừa hấp dẫn."
"Rõ ràng là anh mặc bộ nào cũng rất đẹp trai. Anh chỉ là cảm thấy em khá hiểu rõ thói quen hiện tại của anh, đi đến công ty sẽ không bị ai phát hiện ra manh mối gì.
"..." Đúng là tự luyến mà.
Tiêu Khôn Hoằng sau khi nói sau, liền đem bộ màu xanh đậm đi vào phòng thay đồ, thay lên đi ra ngoài.
Thi Nhân lúc này mới hoàn hồn trở lại: "Anh muốn đến tập đoàn."
"Phải, hôm nay là buổi họp hội đồng quản trị."
Tiêu Khôn Hoằng chỉnh lại cà vạt, cả người dường như lại trở về như lúc trước, cái dáng vẻ trưởng thành thận trọng và vững vàng.
Nhưng khi anh mở miệng nói chuyện, Thi Nhân liền nhanh chóng bị kéo trở lại hiện thực.
Hiện tại nhìn thấy bộ dáng của Tiêu Khôn Hoằng trên TV, Thi Nhân một bên ăn trái cây, một bên nằm cà khịa.
Thực ra thì cô vẫn khá mong chờ Tiêu Khôn Hoằng mở họp hội đồng quản trị.
Tập đoàn Quang Viễn, phòng làm việc.
Tiêu Khôn Hoằng mới từ dưới phỏng vấn trở lên, trợ lý đi tới: "Ông chủ, cơm trưa, còn có thuốc đã đưa đến rồi."
"Đợi sau khi họp xong rồi nói."
Trợ lý không nhúc nhích: "Ông chủ, cô chủ nói nhất định phải giám sát ngài ăn cơm, uống thuốc."
"Cô ấy cũng không có ở đây."
Hiện tại Tiêu Khôn Hoằng đang tập trung cao độ, xắn tay áo lên muốn làm việc, không có thời gian để mà lãng phí.
Trợ lý không nhúc nhích: "Ông chủ, ngài đừng quên thỏa thuận với bà chủ, sức khỏe mau chóng tốt lên, mới có thể chân chính mà tiếp nhận tập đoàn."
Người đàn ông im lặng một lúc, vô cùng thành thật mà ăn cơm, sau đó uống thuốc.
Hôm nay là ngày đầu tiên, anh sẽ nhẫn nại.
Đợi đến sau khi anh kiểm soát được quyền của tập đoàn, ai cũng không khống chế được anh.
Cho dù là vợ của mình, vậy cũng không được.
Cuối cùng, Tiêu Khôn Hoằng tinh thần thoải mái mà đi họp.
Hội đồng quản trị, mười năm sau tập đoàn của anh đã trở nên lớn mạnh có thực lực như vậy, chứng minh mắt nhìn lúc đầu của anh đúng là không tồi.
Phòng hội nghị, các cổ đông đã ngồi đầy đủ. Bọn họ đã đợi ngày này từ rất lâu rồi, nhìn thấy sau cửa kính đi đến một nhóm người, đi đầu là người đàn ông mang giày da mặc tây trang, đôi chân thon dài thẳng tắp.
Tiêu Khôn Hoằng mặt không biểu cảm đến phòng hội nghị, ngồi vào chỗ thuộc về mình, liếc mắt nhìn một lượt những người có mặt ở đây: "Đã lâu không gặp."
"Tổng Tổng giám đốc Tiêu, thấy sức khỏe của ngài tốt lên, mọi người cũng yên tâm rồi."
"Trong khoảng thời này ngài bị bệnh, mọi người đều rất lo lắng."
Từng câu từng chữ đều đang quan tâm anh, Tiêu Khôn Hoằng sắc mặt không đổi: "Các người luôn yêu cầu mở hội đồng quản trị, có chuyện gì quan trọng, bây giờ nói đi."
Mọi người bất chợt im lặng xuống.
Vốn dĩ là muốn Tiêu Khôn Hoằng giải thích rõ ràng, hợp tác với nhà họ Mạc rốt cuộc còn có thể tiếp tục hay không.
Kết quả ngày hôm qua Mạc Đông Lăng liền trực tiếp làm rõ chuyện này.
Làm như vậy những người trong hội đồng quản trị rất bị động.
Tiêu Khôn Hoằng nhìn xung quanh một vòng: "Không có chuyện gì, đúng không?"
"Đương nhiên là không có chuyện gì to tát, hiện tại tập đoàn đang ngày càng phát triển."
"Đúng vậy đúng vậy, lúc trước vội vàng kêu gọi mở cuộc họp hội đồng quản trị, chính là muốn quan tâm tiến triển của tập đoàn."
Các cổ đông lần lượt hùa theo, muốn làm dịu bầu không khí xuống.
Tiêu Khôn Hoằng đáy lòng hừ lạnh một tiếng, tưởng là hắn không biết mấy người này có chủ ý gì sao?
"Nếu đã như vậy, vậy hội nghị hôm nay kết thúc tại đây đi."
Anh cũng không có lòng dạ lãng phí thời gian với đám người này, còn tưởng rằng bọn họ sẽ ngáng chân, đề ra một số câu hỏi gây khó dễ, kết quả cái gì cũng không có.
Hại anh mong chờ uổng phí.
"Tổng Tổng giám đốc Tiêu, không hẳn là không có chuyện gì, liên quan đến bộ phận điêu khắc tồn tại một số vấn đề, lúc trước cũng đưa lên tài liệu cho ngài rồi. Bây giờ sức khỏe ngài đã hồi phục, cũng nên nghĩ cách làm thế nào để giải quyết đi."
"Đúng vậy tổng Tổng giám đốc Tiêu, bộ phận điêu khắc số liệu quả thực quá xấu rồi."
Bộ phận điêu khắc?
Ồ, anh nhớ ra rồi.
Bộ phận điêu khắc bên phía Thi Nhân, còn có chuyện nữa.
Tiêu Khôn Hoằng gõ gõ mặt bàn, nếu như đổi thành Tiêu Khôn Hoằng lúc trước sẽ làm như thế nào?
Anh nói: "Việc thành lập bộ phận điêu khắc trong một thời gian ngắn căn bản không thấy được thành quả, còn cần một ít thời gian, không thể chỉ vì việc nhỏ này, mà đem bộ phận điêu khắc loại bỏ được."
"Tổng Tổng giám đốc Tiêu, chúng tôi đều biết sắp xếp của ngài. Nhưng cô Tiêu bởi vì chuyện của bộ phận điêu khắc dẫn đến rắc rối lớn như vậy, không dễ dàng gì mới dẹp loạn được. Nhà họ Mạc chắc chắn sẽ không hy vọng tập đoàn Quang Viễn tự thành lập bộ phận điêu khắc, hơn nữa còn chống lại nhà họ Mạc."
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!