Trẻ con hay cái gì đó, quả nhiên là phiền phức nhất.
Tiêu Khôn Hoằng gần như là trơ mắt nhìn, Bánh bao nhỏ sao lại ngã thành như vậy, anh phân tích như thế nào cũng không thể hiểu được sao lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn này.
Mặt đất rất bằng phẳng và hoàn toàn không có yếu tố nguy hiểm.
Nhưng cô bé lại có thể ngã xuống như vậy.
Con gái anh, nhìn thế nào cũng luôn luôn là một bộ dạng không thông minh.
Không có thừa hưởng được gì từ trí thông minh của mình, có lẽ là thừa hưởng trí thông minh thích đùa giỡn này từ vợ anh.
Về đến nhà, Tiêu Khôn Hoằng bảo bác sĩ gia đình đến khám bệnh cho cô bé, kê được một ít thuốc để bôi ngoài da.
Thi Nhân nghe được tiếng khóc của con, từ phòng làm việc đi ra, nhìn thấy trên trán con gái út sưng lên một cục lớn, nhất thời đau lòng ôm cô bé vào lòng.
“Sao lại thành thế này?”
“Em ấy tự mình ngã sấp xuống.”
Thi Nhân bất đắc dĩ thở dài, sao con gái nhỏ của cô lại ngã sấp xuống như vậy chứ.
“Sau này phải cẩn thận một chút.”
Đứa bé út khóc mệt, cuối cùng cũng ngủ thiếp đi, bàn tay nhỏ bé nắm chặt cổ áo cô không buông, có ý ỷ lại Thi Nhân.
Tiêu Khôn Hoằng nhìn thấy cô ôm thật lâu, nhịn không được mở miệng:
“Đưa anh đi, em ôm được sao?”
Chân tay nhỏ như vậy, thật không thể tưởng tượng được lúc trước làm sao cô có thể sinh ra được ba đứa con.
Đứa trẻ bây giờ hơn bốn tuổi, vẫn còn hơi nặng.
“Để em, con bé còn chưa ngủ sâu, nếu bây giờ đưa qua đảm bảo sẽ lại khóc.”
Thi Nhân nhỏ giọng trả lời, nhẹ nhàng ôm cô bé, cả người đều lộ ra tình mẹ con yêu thương, dịu dàng lại ấm áp, giống như một cục đường màu hồng nhạt.
Cô khéo léo giữ cô bé, điều chỉnh tư thế ngủ làm cho cô bé ngủ thoải mái hơn.
Tiêu Khôn Hoằng đứng ở bên cạnh nhìn, bỗng nhiên có chút hâm mộ.
Giờ phút này đứa nhỏ tựa vào lòng mẹ, chắc chắn là cảm thấy rất hạnh phúc.
Lúc này, Tiêu Khôn Hoằng cảm thấy cô gái thích đùa giỡn lại kém thông minh này, cũng không phải là không có ưu điểm.
Ít nhất cô ấy có đủ điều kiện để làm một người mẹ.
Thi Nhân ngẩng đầu: “Anh dẫn đứa thứ nhất và đứa thứ hai đi rửa mặt đi, em sẽ ôm con bé một lát.”
Tiêu Khôn Hoằng xoay người mang theo hai đứa trẻ lên lầu, hôm nay hai đứa nhỏ rất ngoan ngoãn nghe lời anh đi rửa mặt.
Anh không tốn công sức gì, quay đầu xuống lầu nhìn thấy Thi Nhân đang cẩn thận đổi tay, chắc là tay thấy mỏi rồi.
Giờ khắc này, lòng anh càng trở nên mềm dịu như ánh trăng.
Tiêu Khôn Hoằng đi thẳng tới: "Đưa con bé cho anh đi.”
Thi Nhân lần này không phản đối nữa, cẩn thận đưa cho anh, cánh tay mạnh mẽ của anh ôm cô bé vào lòng.
Cô nhìn bóng lưng anh lên lầu, khóe miệng hơi nhếch lên.
Tuy rằng anh vẫn luôn nói cô và các con rất xa lạ, nhưng trách nhiệm của anh, cho tới bây giờ anh cũng chưa từng từ chối.
Thi Nhân nhìn ra được Tiêu Khôn Hoằng kỳ thật cũng đang cố gắng thích ứng với cuộc sống hiện tại.
Cô lấy nạng vào đi thang máy lên lầu.
May mắn là khi chuyển sang bên này, lên lầu có thang máy, nếu không cô chỉ có thể nhảy một chân lên tầng.
Cô đổ mồ hôi nên lập tức đi tắm, thay sang bộ đồ ngủ của mình.
Nhưng khi cô tắm rửa và mặc quần áo, lòng bàn chân trượt một cái, cô chỉ kịp hét lên một tiếng và ngã xuống đất.
Cửa phòng tắm mở ra, Tiêu Khôn Hoằng đi vào, nhìn thấy người vợ nhỏ đang chật vật ngồi trên mặt đất, vẻ mặt vô cùng hoảng hốt.
Anh cầm khăn tắm, quấn lấy Thi Nhân, ôm cô đi ra ngoài.
Thi Nhân sắc mặt đỏ bừng, thật muốn tìm cái lỗ nào đó để chui xuống.
Cô ngồi bên giường, chật vật túm khăn tắm, trên người còn có nước chưa được lau khô.
“Cuối cùng anh cũng biết con gái thừa hưởng sự thông minh từ ai rồi.”
Thi Nhân ngạc nhiên ngẩng đầu lên: “Bởi vì chân em bị thương nên mới bị trượt ngã như vậy. Đứa bé út là bởi vì con bé từ nhỏ khi đi bộ giữ thăng bằng không được tốt cho lắm, hồi còn nhỏ khi mới học đi, so với bây giờ còn tồi tệ hơn.”
Tiêu Khôn Hoằng xoay người cầm khăn đi ra: “Anh từ hồi tiểu học cái gì biết cũng nhanh, con trai giống anh.”
Ý trên mặt chữ là con gái giống cô.
Thi Nhân tức giận cầm lấy chiếc khăn hắn đưa tới, đỏ mặt: “Quần áo của em vẫn còn ở bên trong.”
Tuy rằng tức giận, nhưng hiện tại ai bảo mình còn phải dựa vào anh chứ?
Tiêu Khôn Hoằng không nói một lời xoay người, cầm áo ngủ của cô đi ra, tầm mắt không khỏi liếc nhìn về phía bộ dáng hiện tại của cô, khăn tắm không lớn cho nên chỉ che chắn được một chút.
Huống hồ anh từ trên cao nhìn xuống, có thể nhìn thấy nhiều hơn thế.
Đúng, cơ thể của người phụ nữ này thực sự là rất được.
Thi Nhân thẹn đỏ mặt: “Anh có thể quay đi được không? ”
Khụ khụ, Tiêu Khôn Hoằng quay đầu ngồi trên sô pha, sau đó cầm lấy tạp chí thiết kế bên cạnh, trên đó có viết bài giới thiệu của vợ mình.
Đây phải là một cuộc phỏng vấn, sơ yếu lý lịch cá nhân cũng thật tuyệt vời.
Anh đã xem một số tạp chí với các cuộc phỏng vấn về ý tưởng và báo cáo chiến thắng của cô.
Đợi đến khi anh xem xong, thời gian đã trôi qua rất lâu.
Tiêu Khôn Hoằng trở lại bên giường, người phụ nữ cuộn tròn ở trong góc đã ngủ thiếp đi.
Lần này tốt rồi, một nhà năm người, ba người đều biến thành bệnh nhân.
Ngoại trừ đứa thứ nhất và thứ hai thì không sao.
Buổi sáng lúc ăn cơm, Thi Nhân một chân nhảy lò cò, trên đầu đứa thứ ba mang theo cục sưng xanh tím, Tiêu Khôn Hoằng còn có thể nhìn thấy vết sẹo phẫu thuật.
Thi Nhân cho con gái nhỏ uống thuốc, nhịn không được cười: “Gia đình chúng ta, khoảng thời gian này thật là xui xẻo.”
“Mẹ ơi, hôm nay con không muốn đi học.”
Đứa thứ ba cẩn thận tựa vào lòng cô, Thi Nhân không nhịn được cười, mở miệng nói: “Tại sao lại không muốn đi học?”
“Bọn họ sẽ cười nhạo con.”
Đứa thứ ba cũng biết thẹn thùng, không muốn bị người khác cười nhạo.
Tiêu Khôn Hoằng buông đũa xuống: “Ai dám cười nhạo con, cha đánh người đó.”
Thi Nhân nhìn thấy một bộ dáng ông chủ xã hội đen này của anh, khóe mắt giật giật, có cần phải khiến chuyện thêm loạn nữa không?
Chuyện này có thể giải quyết bằng việc đánh ai đó sao?
“Được, không đi học, mẹ thay con xin nghỉ phép.”
“Mẹ là tốt nhất.”
Bánh bao nhỏ lộ ra nụ cười, trên mặt non nớt còn có khối sưng tím chướng mắt, nhìn vào khiến cho người ta mềm lòng.
Thi Nhân nói với một nụ cười: “Con còn muốn gì nữa?”
“Con muốn đi cùng cha mẹ đến sân chơi, mẹ của bạn con thường xuyên dẫn cậu ấy đi, con cũng muốn.”
Thi Nhân sửng sốt, bỗng nhiên có chút chua xót.
Họ quá bận rộn đến nỗi bỏ qua những suy nghĩ của bọn trẻ.
Cô theo bản năng ngẩng đầu nhìn Tiêu Khôn Hoằng, người đàn ông né tránh ánh mắt của cô, lập tức nói: “Anh thì không vấn đề gì.”
“Vậy thì đi đi, chúng ta cùng nhau đi.”
Thi Nhân vung tay lên, thật vất vả bây giờ có thời gian rảnh rỗi, làm sao có thể không nhân cơ hội này luôn cơ chứ?
Cả gia đình cùng nhau dọn dẹp gọn gàng chén dĩa và đi đến sân chơi gần nhất.
Hôm nay là ngày làm việc, ít người tới đây hơn thường ngày.
Nhưng sau khi gia đình họ bước vào sân chơi, họ phát hiện ra rằng có một nhóm trẻ em và nhiếp ảnh gia đang chụp ảnh, không phải là họ đang làm một chương trình à?
Nhân viên sân chơi cho biết: “Hôm nay có người đến đây để làm chương trình từ thiện, những đứa trẻ đó đều là con của nhà phúc lợi.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!