“Tụi nhỏ có vệ sĩ trông chừng, em lo cho em kìa.”
Tiêu Khôn Hoằng ngẩng đầu lên nhìn kiến trúc bốn vách tường và thiết kế của nóc nhà với con mắt sâu thẳm.
Sao lại có thể trùng hợp như vậy, bọn họ đến là xuất hiện chuyện chẳng lành.
Bác sĩ đến và mang theo băng ca.
Tiêu Khôn Hoằng dìu Thi Nhân lên băng ca, động tác hết sức cẩn thận, anh ta theo dõi chặt chẽ những người khiêng băng ca: “Cẩn thận một chút.”
Bộ dạng giống như là chỉ cần đỗi ngũ cấp cứu một chút sơ sót sẽ bị ăn đập liền.
Thi Nhân được đưa lên xe, anh quay đầu lại nhìn và muốn rời đi, cuối cùng bị kéo lại, Thi Nhân yếu ớt nói: “Đừng đi.”
Cô không muốn ở một mình.
Tiêu Khôn Hoằng nhẹ nhàng co lại một bên tay đang thả lỏng, nhìn trợ lý Cao nói: “Dắt tụi nhỏ đi đi, cho người phong tỏa hiện trường lại.”
Bất kể chuyện có phải ngoài ý muốn hay không thì anh vẫn muốn điều tra thật rõ ràng.
Anh quay đầu về phía xe, nắm chặt tay của Thi Nhân: “Có anh đây, lát nữa sẽ hết đau thôi.”
Tiêu Khôn Hoằng nhìn thấy vết thương trên vai cô, ánh mắt lạnh lùng cực độ.
Nếu như anh điều tra ra được chuyện này là do cố ý thì nhất định sẽ khiến cho người làm ra chuyện này phải trả giá thật đắt.
Dám giở trò trước mặt anh, thật chán sống mà.
Xét về độ nham hiểm, anh mới chính là trùm ở đây.
Tại công viên trò chơi, trợ lý Cao đã về lại hiện trường xảy ra vụ việc, đám trẻ đứng bên cạnh không biết đang bàn luận chuyện gì?
Mạc Tiểu Bắc mặt nghiêm lại: “Con mới nói vệ sĩ đi lấy máy quan sát rồi.”
Mạc Tiểu Nam trong tay vẫn đang cầm máy tính bảng của mình: “Theo những gì trên mặt đất thì thiết bị gì thuộc về trò tiêu khiển trên không, thông thường sẽ không dễ bị rơi mất. Công viên trò chơi nhất định sẽ có người kiểm tra ra thiết bị, trừ phi là bọn họ thất trách.”
Mạc Tiểu Khê mắt vẫn ửng đỏ nói: “Bảo trì kiểm tra thiết bị chắc chắn có chuyên viên làm, sẽ có ghi chép lại đấy.”
Trợ lý Cao ngơ ngác: “Có kiểm tra qua rồi sao?”
Mạc Tiểu Bắc nghiêm túc gật đầu: “Bên cạnh mẹ có cha chăm sóc là ổn rồi, chuyện nhỏ này để chúng ta làm rõ ràng là được.”
Trợ lý Cao nghĩ hồi: “Ok, chúng ta tìm hiểu rõ ràng rồi sẽ đến bệnh viện sau.”
Nếu như lúc này dẫn tụi nhỏ đi thì cũng không có tinh thần lo việc bên này.
Sếp rõ ràng là muốn điều tra chuyện này, anh ấy chắc là có chuẩn bị trước.
“Trợ lý Cao, con muốn mang flycam qua đây, thiết bị trò chơi nằm trên cao quá, phải dùng flycam mới xem hết được xung quanh. Có khi sẽ nhìn thấy được những chỗ góc khuất không ai thấy được, quan sát những chỗ tối bên này.”
Khuôn mặt của Mạc Tiểu Bắc căng thẳng, suy nghĩ phân tích.
Nhất cử nhất động y chang bộ dạng của sếp lớn.
Thường ngày thì đám nhóc như những đứa trẻ bình thường, nhưng mà lúc này trợ lý Cao lại phát hiện chúng đặc biệt thông minh, so với các bạn cùng trang lứa thì thông minh hơn hẳn.
“Trời ơi, tôi nghe nói ở đây xảy ra chuyện ngoài ý muốn, có sao không?”
Mạc Mỹ Đình lúc này mới đến, sau khi cô ta quay xong phim thì vội vàng qua đây, muốn xem phát sóng trực tiếp mà kết quả là đã đến trễ chút xíu.
Cô ấy không thấy Tiêu Khôn Hoằng và Thi Nhân bị thương, ở đây chỉ có tụi nhỏ.
Thật đáng tiếc!
Mạc Mỹ Đình đứng trước đám trẻ, vẻ mặt đồng cảm nói: “Nghe nói mẹ các con bị thương rồi, nghiêm trọng không? Thật là tội nghiệp mà, người lớn không chăm lo được cho các con.”
Ha ha ha, thật là sảng khoái quá đúng không?
Thi Nhân con tiện nhân này, cuối cùng cũng bị trừng trị rồi!
Mạc Tiểu Bắc nói: “Bà thím này, bà là ai vậy?”
Mạc Tiểu Nam: “Bà thím, lo chuyện bao đồng nhanh già lắm đó, con thấy nếp nhăn trên mặt nhiều lắm rồi, thím không tự cảm nhận được sao?”
Mạc Tiểu Khê: “Giáo viên dạy phép lịch sự có nói qua đàn bà mà nhiều chuyện thì gọi là không có văn hóa đó.”
Mạc Mỹ Đình choáng váng, tiếp đó tức đến phát điên: “Ba đứa mày dám mắng tao, quả nhiên cha mẹ nào thì con cái nấy. Đúng là nhà dột từ nóc dột xuống!”
Không ngờ là tụi nhỏ dám mắng cô ta!
Mạc Mỹ Đình nghiêm mặt, nhéo một bên tai của Mạc Tiểu Bắc: “Hôm nay cha mẹ tụi mày không có ở đây, tao phải thay mặt bpjn họ dạy dỗ chúng mày!”
“Người xấu, mau thả anh cả tôi ra!”
Trợ lý Cao thấy tình hình vậy kéo bé út ra, sau đó nhào tới đẩy Mạc Mỹ Đình: “Bà điên này, cô làm gì vậy?”
Dám động tay với tụi nhỏ!
“Chỉ là trợ lý quèn thôi mà dám đẩy tôi?”
Mạc Mỹ Đình giờ giống bà điên đánh nhau với trợ lý Cao, trợ lý Cao vốn không phải vệ sĩ nên không biết đánh nhau, huống hồ chi là đánh nhau với phụ nữ.
Vệ sĩ đến dẫn đám nhỏ đi, rồi mới giải vây cho trợ lý Cao.
Trợ lý Cao mặt mày nhếch nhác, tháo mắt kiếng ra, nhìn chằm chằm Mạc Mỹ Đình: “Đây không phải là chỗ để cô gây rối.”
“À, chẳng lẽ chỗ này là địa bàn của nhà họ Tiêu các người sao?”
Mạc Mỹ Đình cũng chẳng tốt đẹp gì, không phải vì hôm nay bên cạnh không dẫn người theo, chứ không là nhất định cho ba tên quỷ nhỏ một trận!
Mạc Tiểu Khê làm bộ mặt quỷ: “Người xấu thì cái gì cũng xấu, vừa già vừa nhăn.”
“Tiểu quỷ nhỏ, qua đây!”
Mạc Mỹ Đình nhào người qua, nhưng mà bị vệ sĩ cản lại rồi.
Trợ lý ở bên cạnh cảm thấy tình hình không ổn, vội vã chạy tới ngăn cản Mạc Mỹ Đình: “Cô chủ, chúng ta đi trước đi.”
“Chỉ được cái dẫn theo vệ sĩ, có gì hay ho chứ, lần sau tôi dẫn theo mười người cho xem.”
“Cô chủ, hôm nay ở đây có nhà báo, lại không có dẫn theo nhiều người, hà tất phải để mình chịu thiệt.”
Mạc Mỹ Đình liếc qua ba đứa trẻ: “Coi chừng sau này mẹ các người bị tàn phế, bị mọi người chê cười, vĩnh viễn cũng không bế được các người.”
Phán cho câu nói đó xong, cô ta liền bỏ đi.
Bánh bao nhỏ trề môi: “Con ghét bà thím đó.”
Mạc Tiểu Bắc mặt chầm dầm: “Đợi chuyện này xong xuôi, chúng ta sẽ cho bà ta biết tay.”
Mạc Tiểu Nam nhíu mày: “Bà ta làm sao biết được mẹ bị thương ở đâu?”
Trợ lý Cao đột nhiên phút chốc được thông não, đúng vậy, Mạc Mỹ Đình làm sao biết được bị thương ở đâu?
Chuyện này xảy ra cũng không uổng phí.
Trợ lý Cao cúi đầu xuống nhìn đám trẻ: “Chúng ta đến bệnh viện thôi, ở đây giao cho bọn họ là được rồi.”
Ở một chỗ khác.
Mạc Mỹ Đình bị trợ lý ép dẫn đi.
Cô ấy lên xe bắt đầu tức giận nói: “Tại sao cậu lại dẫn tôi đi, cậu không thấy ba đứa nghiệt chủng đó nói gì sao?”
“Cô chủ, mục đích hôm nay của cô chủ đã đạt được rồi, không nhất thiết phải gây thêm rắc rối nữa.”
Trợ lý không ngờ là đám nhóc nhà Tiêu Khôn Hoằng miệng lưỡi lại lợi hại như vậy.
Hôm nay như thế là đủ rồi.
“Ha ha ha ha, dù sao Thi Nhân cũng tàn phế rồi. Đời này chắc là không còn cơ hội làm điêu khắc nữa, cũng có thể cây bút điêu khắc cũng không cầm nổi nữa.”
Nghĩ thôi mà cũng đủ sướng rồi!
Trợ lý thì lại không vui vẻ như vậy, luôn cảm thấy có gì đó chưa ổn, trở về nhất định phải xử lý gọn gàng, chứ nếu để lộ manh mối là thảm lắm.
Tiêu Khôn Hoằng không dễ chọc vào đâu.
Mạc Mỹ Đình thì vui vẻ rồi: “Cậu lo cái gì, dù sao người của sếp làm việc, nhất định không để lại chút dấu vết nào đâu.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!