“Cô chủ, bọn họ đã làm gì thì sẽ không để lại dấu vết đâu. Cô không cần lo lắng đến điểm này.”
Mạc Mỹ Đình ngồi trên ghế sofa, hơi lo lắng: “Nhưng hoa tai của tôi không thấy đâu nữa.”
Cô ta sờ lỗ tai mình, có cảm giác bất an không tên đang dâng trào.
“Không thấy hoa tai đâu cũng chẳng chứng tỏ được điều gì.”
“Có thể hoa tai rơi ở phòng điều khiển, rồi bị Tiêu Khôn Hoằng phát hiện ra, chuyện này sẽ không đơn giản đâu.”
Mạc Mỹ Đình ôm đầu: “Hi vọng không xui xẻo đến thế.”
Biết trước thế này thì cô ta đã không đến phòng điều khiển rồi.
“Tôi sẽ tìm một chiếc khác y hệt, đến lúc đó chúng ta không thừa nhận, Tiêu Khôn Hoằng cũng chẳng làm gì được.”
“Đúng, không thừa nhận.”
Bỗng nhiên Mạc Mỹ Đình thở phào một hơi, sao cô ta lại quên mất điều quan trọng đấy nhỉ?
Cô ta mỉm cười nhìn trợ lý: “Lập tức đi xử lý đi.”
“Cô chủ, cô nên đến phòng điêu khắc rồi.”
“Dù sao thì bây giờ tay Thi Nhân cũng hỏng rồi, tôi có đến phòng điêu khắc hay không thì cô ta thua là cái chắc.”
“Nhưng vẫn phải khắc phần mặt mũi nữa.”
Cuối cùng Mạc Mỹ Đình vẫn gật đầu, cô ta rất chờ mong tới ngày Thi Nhân thất bại thảm hại.
Đến cuộc thi, Thi Nhân chẳng còn cách nào khác, phải nói cơ thể bị thương nên không tham gia được, cô ta nên đồng cảm hay bịa đặt nói Thi Nhân không có tài cán gì, sợ thua nên mới dùng biện pháp đó để trốn tránh nhỉ?
Cho dù là cách nào thì cô ta đều cảm thấy vô cùng vui sướng.
Người đắc tội cô ta đều không có kết quả tốt.
...
Tiêu Khôn Hoằng ở phòng điều khiển, có một người đàn ông nằm lê trên đất, sợ hãi run rẩy.
Anh nhìn từ trên cao xuống: “Nói.”
“Tôi thực sự không biết gì hết.”
Lúc Tiêu Khôn Hoằng cầm khăn lau tay, anh chợt thấy ở góc khuất chỗ chân ghế có gì đó phản quang.
Anh đi tới nhặt lên, thấy một bông hoa tai.
Là trang sức của phụ nữ.
Tiêu Khôn Hoằng nhìn chằm chằm vào người đàn ông trên đất: “Đây là cái gì?”
“Hoa tai, hoa tai của phụ nữ.”
“Có phụ nữ từng tới chỗ này của mấy người sao?”
“Không hề, phòng điều khiển của chúng tôi toàn là đàn ông, không có phụ nữ. Ngày hôm nay cũng không có người phụ nữ nào tới đây cả.”
Tiêu Khôn Hoằng đưa hoa tai cho trợ lý Cao, sau đó rời khỏi phòng điều khiển.
Tâm trạng anh rất tệ.
Anh cũng không nói được là tại sao lại như thế.
Người bình thường sẽ không thể chịu nổi, vì vậy chỉ còn một khả năng duy nhất, đối phương thực sự không biết gì hết.
Quản lý ở khu giải trí rất lỏng lẻo, nếu như có sát thủ chuyên nghiệp thật thì nhất định có thể ra tay êm đẹp.
“Thưa anh, hoa tai này có gắn kim cương, không thể là của nhân viên khu giải trí được, bọn họ mua không nổi.”
“Ý cậu là cái này của hung thủ sao?”
Tiêu Khôn Hoằng híp mắt: “Đi điều tra đi, xem có phải của Mạc Mỹ Đình không.”
Ngày hôm nay... người đáng nghi nhất chính là cô ta.
Nhân viên khu giải trí lần lượt trở lại vị trí công việc của mình.
Một người trong số đó gửi thông báo đi.
Ở một bên khác, một người đàn ông ngồi trên băng ghế, trước mặt bày một bàn cờ, quân trắng quân đen đan xen ăn lẫn nhau.
“Thưa anh, khu giải trí đã sắp xếp xong xuôi rồi.”
“Rất tốt.”
“Vậy tiếp theo chúng ta phải làm gì?”
“Chẳng làm gì hết.”
Tiêu Vinh cười nhạt, hạ một quân cờ, thế cục bàn cờ càng trở nên phức tạp.
“Thưa anh, có lẽ ông chủ sẽ ngày càng không vừa lòng và hiềm nghi chúng ta nhiều hơn.”
“Tôi biết, nhưng mà bây giờ anh ta sẽ không đụng đến tôi. Bởi vì thân phận này của tôi vẫn còn tác dụng.”
Tiêu Vinh bình tĩnh uống một ngụm trà, nước cờ sai lầm nhất của Cố Văn Trình khiến anh ta phải về đây, dù sao thì nơi này vẫn thuộc quyền kiểm soát của anh ta.
Đương nhiên bây giờ anh ta sẽ không nể mặt Cố Văn Trình nữa, dù sao thì anh ta cần thân phận này, cũng hiếu kỳ với việc mà Cố Văn Trình muốn làm.
Và cả thân phận của cô chủ họ ngoại nhà họ Mạc cũng là một câu đố.
Trò chơi này thú vị hơn trước rất nhiều, cũng nguy hiểm hơn.
Nhưng dù thế nào thì bây giờ anh ta cũng chẳng còn gì để mất nữa.
Lần này, Tiêu Khôn Hoằng sẽ làm thế nào đây, thật khiến người ta mong chờ.
...
Tiêu Khôn Hoằng nhìn bức ảnh trước mặt, trên tai Mạc Mỹ Đình chính là bông hoa tai kia.
Ánh mắt anh trở nên lạnh lùng trong nháy mắt: “Mạc Mỹ Đình đang ở đâu?”
Người của trợ lý Cao vẫn đang theo dõi sát sao Mạc Mỹ Đình, chỉ cần một cuộc điện thoại đã biết, anh ta quay lại nói: “Ở một ngôi biệt thự gần đây, có lẽ đó là nơi cô ta điêu khắc tác phẩm.”
“Đi.”
“Ông chủ, chúng ta cứ đi thẳng qua đó sao?”
“Nếu không thì sao hả? Mấy người đó cứ ló đầu ra như chuột vậy, khiến người ta phiền muốn chết.”
Tiêu Khôn Hoằng ném lại câu nói đó rồi nổi giận đùng đùng bước đi.
Trợ lý cao không hỏi tại sao nữa, anh ta cảm thấy mình có hơi ngu.
Vừa nãy ánh mắt ông chủ nhìn anh ta đã khiến anh ta cảm thấy câu hỏi của mình ngu xuẩn cỡ nào, đây là địa bàn của Tiêu Khôn Hoằng.
Giống như chó sói vậy, có người xâm phạm lãnh địa của mình thì nó sẽ hung hăng cắn xé đối phương, khiến đối phương không dám tái phạm nữa.
Một đoàn xe nhanh chóng tới khu biệt thự.
Rất nhiều người đàn ông mặc vest đen xông vào, bao vây bốn phía.
Cửa xe được mở ra, đôi giày da sáng bóng dẫm xuống đất, người đàn ông khom lưng bước xuống xe, con ngươi lạnh lùng quét một vòng, rồi đi vào phòng khách.
“Các người biết tôi là ai không? Nhà họ Mạc sẽ không bỏ qua cho các người.”
Phòng khách vang vọng tiếng mắng chửi của Mạc Mỹ Đình, nhưng mà giọng cô ta có mấy phần hoảng sợ.
Lúc Tiêu Khôn Hoằng đi vào thì Mạc Mỹ Đình sợ ngây người, mở miệng nói với vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi: “Là anh, hóa ra là anh!”
Mạc Mỹ Đình không ngờ lại là Tiêu Khôn Hoằng.
Cô ta tức giận nói: “Anh có gì ý đây?”
Tiêu Khôn Hoằng không thèm quan tâm cô ta, anh ngồi xuống ghế sofa, ném một túi nhỏ trong suốt lên người cô ta: “Chắc hẳn cái này là của cô.”
Mạc Mỹ Đình nhìn thấy hoa tai thì trái tim trùng xuống.
Chuyện tồi tệ nhất đã xảy ra.
Cô ta miễn cưỡng cầm bông hoa tai kia: “Tôi không hiểu anh đang nói gì cả, quả thực bông hoa tai này khá quen mắt, trùng hợp là tôi cũng có một đôi.”
“Cô đánh rơi ở khu giải trí một chiếc rồi, nên bây giờ chắc chỉ còn một chiếc thôi.”
“Không, tôi chẳng mất chiếc nào cả. Anh Tiêu hiểu nhầm gì rồi sao?”
Mạc Mỹ Đình đặt hoa tai lên mặt bàn, khẽ mỉm cười: “Chỉ là một chiếc hoa tai mà thôi, chẳng lẽ anh Tiêu nghi ngờ tôi? Chỉ dựa vào một chiếc hoa tai thì không đủ chứng cứ đâu.”
Hừ!
Anh cần chứng cứ sao?
Tiêu Khôn Hoằng gác hai chân lên bàn trà, khoát tay một cái, hai vệ sĩ tiến lên đè cánh tay Mạc Mỹ Đình lại, anh ngẩng đầu lên nhìn qua, môi mỏng khẽ mở: “Tháo khớp tay phải của cô ta ra.”
“A!”
Tiếng hét thê thảm chói tai của người phụ nữ vang lên khắp biệt thự, cứ như một con ác quỷ vừa bò ra khỏi địa ngục vậy.
Tiêu Khôn Hoằng xoa lỗ tai, nhìn người phụ nữ trước mặt: “Bây giờ biết cách nói chuyện cẩn thận chưa? Ỷ vào nhà họ Mạc sao, cô nghĩ cô là ai hả? Dám động đến người phụ nữ của tôi.”
“Tiêu Khôn Hoằng!”
Mạc Mỹ Đình nghiến răng nghiến lợi hết lên cái tên này, sắc mặt trắng bệch như quỷ dạ xoa: “Anh dám động vào tôi, nhà họ Mạc sẽ không tha cho anh!”
“Chỉ dựa vào cô thôi hả?”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!