“Người nhà họ Mạc sẽ không tới, ít nhất là trước khi cô chết thì sẽ không có ai tới cả.”
Tiêu Khôn Hoằng cầm hoa tai lên, đập vào mặt Mạc Mỹ Đình: “Nào, nói cho tôi biết, cô đã làm gì.”
Mạc Mỹ Đình khó khăn nhắm mắt lại, không muốn đối diện với những chuyện này.
Rõ ràng bây giờ cô ta có tất cả mọi thứ mà vẫn gặp phải tình huống nguy hiểm thế này, Tiêu Khôn Hoằng là một kẻ điên, chẳng lẽ anh không sợ nhà họ Mạc sao?
Hình như có cảm giác mất khống chế.
“Cho cô ba mươi giây suy nghĩ, nếu như cô không nói thì tôi sẽ phế luôn cánh tay kia của cô.”
“Anh dám! Tiêu Khôn Hoằng, nhất định tôi sẽ khiến anh phải hối hận, tôi sẽ khiến anh... A!”
Hai cánh tay Mạc Mỹ Đình buông thõng xuống hai bên, cô ta kêu gào đau đớn thảm thiết, khuôn mặt nhăn hết cả lại.
Một đôi giày da màu đen xuất hiện trước mắt cô ta, theo đó là ống quần vải đen phẳng phiu, sạch sẽ, giọng nói lạnh lùng truyền đến phía trên đỉnh đầu cô ta: “Còn lại mười mấy giây.”
“Rốt cuộc anh muốn làm gì?”
“Cô biết tôi muốn hỏi gì.”
Mạc Mỹ Đình nhìn hoa tai trên mặt đất, đau đớn đến mức muốn ngất xỉu, cô ta không ngờ Tiêu Khôn Hoằng lại tìm được hoa tai.
Cô ta càng không thể ngờ, anh sẽ trực tiếp tới đây ép hỏi cô ta!
Không có chứng cứ xác thực mà cũng dám ra tay!
Kẻ điên!
“Mười.”
“Chín.”
“Tám.”
...
“Hai.”
Tiêu Khôn Hoằng hờ hững xoay người lại, phất tay một cái: “Một.”
Mạc Mỹ Đình hoảng sợ, kêu to: “Người nhà họ Mạc sẽ không tha cho anh! Đồ điên kia, Tiêu Khôn Hoằng, anh chính là một kẻ điên!”
Cửa lớn biệt thự lại mở ra, có vài người xông vào.
Mạc Đông Lăng đi đầu tiên, anh ta nhìn người phụ nữ quỳ trên mặt đất, lập tức mở miệng: “Tiêu Khôn Hoằng, anh làm gì vậy hả?”
“Anh cả! Cứu em, Tiêu Khôn Hoằng muốn giết em!”
Mạc Mỹ Đình nghe thấy tiếng Mạc Đông Lăng thì mừng rỡ như điên ngẩng đầu lên, cuối cùng cô ta không cần phải chết, ông trời có mắt mà.
Người nhà họ Mạc đến rồi, Tiêu Khôn Hoằng không thể động đến cô ta nữa.
Tiêu Khôn Hoằng đứng lên, người bên cạnh anh ngăn Mạc Mỹ Đình lại, đứng giằng co với Mạc Đông Lăng.
Anh mở miệng: “Hôm nay ở khu giải trí, vợ tôi vì linh kiện bị lỏng mà bị thương, khâu mất bốn mũi. Sau đó, tôi nhặt được chiếc hoa tai ở phòng điều khiển, qua điều tra, hoa tai đó là của cô biểu nhà họ Mạc các người.”
“Anh cả, em không làm, hoa tai đó không phải của em.”
Đương nhiên Mạc Mỹ Đình sẽ không thừa nhận, dù sao thì cô ta đã có một đôi hoa tai y hệt rồi.
Bây giờ cô ta có nhà họ Mạc làm chỗ dựa, nhà họ Tiêu sẽ không làm gì cô ta được.
“Không phải của cô sao? Trùng hợp hôm nay cô cũng tới khu giải trí, hoa tai rơi ở phòng điều khiển, cô lừa ai hả? Trên hoa tai có dấu vân tay của cô.”
Tiêu Khôn Hoằng nhìn Mạc Đông Lăng: “Lúc trước tôi bị thương, trùng hợp cô ta cũng có mặt, hôm nay vợ tôi bị thương, cô ta cũng có mặt ở hiện trường, còn để lại chứng cứ. Nếu tôi không xả được cơn giận này thì tên của Tiêu Khôn Hoằng tôi sẽ viết ngược lại luôn!”
“Anh muốn thế nào?”
“Giám đốc Mạc cảm thấy chuyện này nên giải quyết thế nào? Anh có thể đề xuất một biện pháp giải quyết hoàn hảo cho tôi, nếu như không thể thì đừng ngăn cản tôi.”
Đột nhiên Mạc Mỹ Đình ngẩng đầu lên, cô ta nhìn Mạc Đông Lăng, ánh mắt van nài: “Anh cả, thực sự không phải em. Còn vân tay là vừa nãy anh ta ấn tay em lên.”
Còn lâu cô ta mới thừa nhận.
Dù sao thì Tiêu Khôn Hoằng động đến tử hình, tất cả chứng cứ đều có thể nói là do anh ta ngụy tạo.
Mạc Đông Lăng thấy hai cánh tay cô ta buông thõng xuống, đáy mắt lóe lên vẻ tàn nhẫn.
Tiêu Khôn Hoằng phế hai tay Mạc Mỹ Đình, chứng tỏ Thi Nhân cũng bị thương ở tay.
Bỗng nhiên anh ta không khống chế được mà nổi giận đùng đùng, Mạc Mỹ Đình thế mà lại muốn hủy cánh tay của Thi Nhân, thực sự không thể tha thứ được!
“Anh cả! Anh cứu em đi, Tiêu Khôn Hoằng dám đối xử với em thế này, rõ ràng anh ta không đặt nhà họ Mạc vào trong mắt.”
“Câm miệng!”
Mạc Đông Lăng lạnh mặt: “Con bé không thể xảy ra gì chuyện được.”
“Liên quan gì tới tôi sao?”
Tiêu Khôn Hoằng nhướng mày lên, có ý giết người: “Đây không phải nước Singapore, ở đây do tôi quyết định.”
Mạc Đông Lăng chậm rãi nhắm mắt lại, thực ra anh ta rất muốn nói giết Mạc Mỹ Đình đi.
Cô ta dám hủy tay của Thi Nhân.
Đó là một đôi tay cao quý!
“Tiêu Khôn Hoằng, anh điên rồi sao?”
Mạc Tử Hàn xông vào, nhìn thấy cảnh này thì anh ta vội vàng nói: “Mạc Mỹ Đình, em cố gắng chịu đựng trước, nhất định anh hai sẽ nghĩ cách cứu em. Anh không tin xã hội này không còn pháp luật nữa.”
“Ồ, anh cứ thử đi?”
Tiêu Khôn Hoằng đứng im tại chỗ: “Vợ tôi phải chịu bao đau đớn, nhất định phải có người đứng ra trả.”
“Chúng tôi sẽ báo cảnh sát.”
“Đúng lúc, tôi cũng có thể nói với cảnh sát rằng lúc đó người tấn công người của tôi trong phòng chính là Mạc Mỹ Đình, đến lúc đó, anh đoán xem ai sẽ gặp xui xẻo trước?”
Mạc Đông Lăng liến Mạc Tử Hàn một cái, bây giờ anh ta đã bình tĩnh lại rồi.
Anh ta chậm rãi bước lên: “Chuyện này, tôi sẽ đi điều tra rõ ràng ngay lập tức, nếu quả thực do con bé làm thì tôi chắc chắn không bao che.”
Đúng lúc đây cũng là một cơ hội.
Một khi Mạc Mỹ Đình thành kẻ bị bỏ rơi thì liệu người đứng sau có thể chó cùng rứt giậu không đây?
Nếu như Mạc Mỹ Đình bị vứt bỏ thì nhất định sẽ hỏi ra được gì đó có giá trị từ miệng Mạc Mỹ Đình.
Tính thế nào thì món nợ này cũng không bị thiệt.
Nhưng Mạc Mỹ Đình hoảng sợ, cô ta bối rối nhìn Mạc Đông Lăng, sau đó lại nhìn Mạc Tử Hàn: “Anh hai, anh cứu em với. Tiêu Khôn Hoằng là một kẻ điên, em chẳng làm gì cả.”
“Anh cả!”
Mạc Tử Hàn muốn nói gì nữa nhưng Mạc Đông Lăng lại đi mất rồi.
Anh ta không biết làm thế nào, quay lại nhìn Mạc Mỹ Đình, cho cô ta một ánh mắt an ủi, sau đó rời khỏi biệt thự.
Mạc Mỹ Đình tuyệt vọng gào lên: “Anh cả, anh hai!”
Cuối cùng, bọn họ vẫn đi hết rồi.
Tiêu Khôn Hoằng hừ một tiếng: “Cô nhìn đi, tôi nói không sai mà, chỉ bằng cô thì chưa đủ tư cách đâu. Bây giờ cô xem mình có bao nhiêu giá trị đáng để nhà họ Mạc đánh đổi.”
“Anh là kẻ điên, Tiêu Khôn Hoằng là một kẻ điên! Anh chỉ dựa vào một chiếc hoa tai mà đối xử với tôi thế nào sao? Anh còn là người không vậy?”
“Người xấu thì phải dùng cách phù hợp với người xấu, không phải cô nghĩ tôi là người tốt đấy chứ?”
Ánh mắt của người đàn ông vô cùng lạnh lùng: “Chắc là do trước đây tôi hiền quá, nên cô mới dám ra tay hết lần này đến lần khác. Bệnh viện, buổi triển lãm nhà họ Mạc, khu giải trí. Có cần tôi nhắc lại với cô từng nơi, từng chuyện đã xảy ra không?”
“Anh có chứng cứ không?”
“Cần chứng cứ sao?”
Tiêu Khôn Hoằng thờ ơ nói: “Lời của tôi chính là chứng cứ. Tôi bảo cô có tội thì cô chính là có tội.”
Mạc Mỹ Đình tức giận đến mức không biết nói gì.
Lúc này Tiêu Khôn Hoằng trở nên quá đỗi xa lạ.
“Cô cảm thấy không phục, đúng không?”
Tiêu Khôn Hoằng liếc cô ta một cái: “Có thực lực thì mới có quyền lên tiếng.”
“Nhà họ Mạc sẽ không tha cho anh.”
“Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là họ có năng lực ấy. Nhưng mà bây giờ họ chẳng có gì cả, người giữ thế áp đảo là tôi.”
Tiêu Khôn Hoằng nhìn cô ta: “Nhưng mà có vẻ cô chẳng hề lo lắng, cô còn chỗ dựa khác nữa, đúng không?”
Nếu như thân phận của Mạc Mỹ Đình là giả, điều đó cho thấy rằng cô ta có người khác chống lưng.
Đến lúc đó, người phía sau cô ta sẽ trơ mắt nhìn quân cờ của mình chết sao?
Quân cờ chết rồi thì sẽ không có giá trị nữa.
Mạc Mỹ Đình chịu đau: “Nhà họ Mạc chính là chỗ dựa của tôi.”
“Không, có lẽ chỉ lát nữa thôi thì không phải thế nữa rồi. Cô không phải Mạc Mỹ Đình, đúng không?”
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!