Tiêu Khôn Hoằng nhìn người đàn ông vừa xuất hiện, vẻ mặt đột nhiên trở nên lạnh lùng.
Anh luôn chờ xem có ai ngoài gia đình Mạc sẽ xuất hiện. Liệu những người đứng sau có trơ mắt nhìn xem Mạc Mỹ Đình biến thành kẻ vô dụng không?
Rõ ràng là không, anh đã đi đúng hướng. Chiêu một mũi tên trúng hai con chim này quả thực là không tồi.
"Giang Quốc Thành, cậu đang làm gì vậy?"
Tiêu Khôn Hoằng nhìn anh ta: "Đây là việc của nhà họ Mạc. Cậu đến đây là không được thích hợp cho lắm. Hơn nữa hình như nhà họ Phó và nhà họ Mạc hình như có tư thù thì phải."
"Tôi biết, nhưng tôi không thể chỉ giương mắt đứng nhìn cô ấy biến thành người tàn phế được."
Tiêu Vinh bước xuống, nhìn những người trong nhà họ Mạc: "Tôi biết hiện tạo nói những chuyện này không thích hợp, nhưng tôi rất thích Mạc Mỹ Đình. Cho nên tôi không muốn nhìn thấy cô ấy bị thương."
Mạc Đông Lăng vẻ mặt lạnh lùng nói: "Mời anh đi ra ngoài, đây không phải là nơi anh nên đến."
"Anh không thể bảo vệ cô ấy, lại cũng không cho phép người khác bảo vệ cô ấy hay sao? Xem ra nhà họ Mạc không mạnh như trong tưởng tượng."
Tiêu Khôn Hoằng cười tủm tỉm, nói: "Chỉ dựa vào anh mà cũng muốn cứu người?"
"Nhà họ Giang có thể không mạnh như bây giờ, nhưng bảo vệ một người phụ nữ thì chắc chắn không thành vấn đề."
"Tôi lại muốn xem xem anh làm thế nào để cứu được người ra?"
Tiêu Khôn Hoằng nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt, đường nét trên khuôn mặt của anh ta có vẻ hao hao giống anh càng khiến ngườ ta cảm thấy khó chịu. Anh không ngờ người đến lại là anh ta! Nó thực sự nằm ngoài dự đoán của anh.
"Tôi muốn thỏa thuận với giám đốc Tiêu. Hiện tại cô ta đang nằm trong tay tôi."
Tiêu Khôn Hoằng liếc nhìn điện thoại di động của đối phương, người bị khống chế là Tiêu Đào Hy, trong đáy mắt anh lóe lên một tia kỳ lạ: "Cậu làm thế nào vậy?"
Tiêu Đào Hy lẽ ra lúc nào cũng phải ở lại trang viên. Người của Giang Quốc Thành không thể tùy tiện xông vào bắt Tiêu Đào Hy đi.
"Không quan trọng, quan trọng là cô ta ở trong tay tôi, dùng để giao dịch."
"Thực sự là khiến người ta rất đau đầu."
Tiêu Khôn Hoằng nhìn bức ảnh: "Nói cho tôi biết, anh đã làm như thế nào?"
"Rất đơn giản. Hôm nay cô chủ này rời khỏi trang viên, không may bị người của anh bắt gặp."
"Thật sao? Thật là không may!"
Tiêu Khôn Hoằng thận trọng nhìn người đàn ông trước mặt: "Hình như anh biết rõ về tôi."
"Có lẽ vậy, anh chỉ đang đánh một canh bạc lớn mà thôi."
Tiêu Khôn Hoằng mặt lạnh, không nói gì.
Nếu như không đồng ý, có thể điều gì đó sẽ xảy ra với Tiêu Đào Hy. Nhưng nếu đồng ý, thì lần này một chút lợi ích họ cũng không có nữa.
"Anh Tiêu, chắc hẳn trong lòng anh cảm thấy rất khó chịu, nhưng chuyện này cũng có thể coi là chuyện bất đắc dĩ. Tôi nghĩ lần này Mạc Mỹ Đình phải sự giày vò đủ rồi."
"Ha. Mang cô ta đến đây."
Tiêu Khôn Hoằng nhìn chằm chằm người đàn ông tên Giang Quốc Thành trước mặt, khi nhìn thấy ánh mắt quen thuộc của anh ta, anh đột nhiên cảm thấy mình cũng nên đánh một canh bạc. Nếu thắng cược, có lẽ họ sẽ sớm chạm được vào chân tướng phía sau.
Diệp Tranh kinh ngạc nhìn Tiêu Khôn Hoằng, cứ như vậy thỏa hiệp với anh ta sao?
Mạc Đông Lăng hiển nhiên không cho là như vậy, dưa theo tính cách kiêu ngạo của Tiêu Khôn Hoằng từ trước đến nay, anh sẽ không dễ dàng đồng ý với thương vụ này đâu. Tuy nhiên, người đàn ông tên Giang Quốc Thành này lại rất bình tĩnh, như thể anh ta chắc chắn với cuộc trao đổi lần này.
Ngay sau đó, Mạc Mỹ Đình đã được đưa ra bên ngoài. Cô bị kéo một cách nhục nhã đến đây, còn chưa kịp nói ra vị trí của mình thì đã thấy nhà họ Mạc ở trong đại sảnh, cô ta vui mừng nói: "Anh cả, anh hai."
Cô ta biết rằng Nhà họ Mạc sẽ đến để cứu mình.
Mạc Tử Hàn vội vàng bước tới, kéo Mạc Mỹ Đình lại, hỏi: "Tay em bị sao vậy?"
"Chỉ là bị trật khớp mà thôi."
Mạc Tử Tây bình tĩnh trả lời, nhưng không có dừng lại. Trong mắt Mạc Mỹ Đình hiện lên một tia thù hận, ngẩng đầu tỏ vẻ đáng thương nói với Mạc Tử Hàn: "Anh hai, tay em đau quá."
"Rất nhanh mọi chuyện sẽ ổn thôi."
Mạc Tử Hàn trực tiếp nắn tay lại cho cô ta, mặc dù quá trình này rất đau nhưng dù sao anh cũng đã giúp Mạc Mỹ Đình quay trở lại vị trí cũ.
Giang Quốc Thành đi tới và nhìn cô: "Anh sẽ cứu em ra."
Mạc Mỹ Đình toát mồ hôi hột, sao anh ta cũng đến đây?
Cô vô thức trả lời: "Không cần."
"Nếu như em từ chối anh, thì hôm nay em sẽ không thể rời khỏi nơi này. Nhà họ Mạc sẽ không vì em mà hy sinh mục đích của mình, vậy thì em biết kết quả rồi đó."
Tay Mạc Mỹ Đình từ từ thu lại, cô biết. Nhưng dù sao vẫn tốt hơn là chết.
"Đừng lo lắng, anh có thể cứu thoát em một cách an toàn, sẽ không có người làm hỏng cánh tay của em. Hiện tại bọn họ sẽ phái người đưa em tới."
Mạc Mỹ Đình liếc nhìn Tiêu Khôn Hoằng: "Tôi còn càng muốn khiến anh ta phải chết."
Tiêu Khôn Hoằng nhướng mày: "Vừa đúng, tôi cũng nghĩ như vậy. Người tôi đưa tới đây rồi, vậy còn Tiêu Đào Hy đâu?"
"Tôi sẽ giữ lời hứa và để cô ấy đi. Nhưng trước mắt thì bên cậu phải thả người đã. Tôi không có lý do gì để giữ Tiêu Đào Hy."
Mạc Mỹ Đình đột nhiên ngẩng đầu: "Anh tại sao lại ra người, giữ lại Tiêu Đào Hy có thể uy hiếp Tiêu Khôn Hoằng, lại để cho anh ta..."
Có người giáng cho cô ta một cái tát, người này là vệ sĩ của Tiêu Khôn Hoằng.
Tiêu Khôn Hoằng đi tới, nhìn Mạc Mỹ Đình: "Cô đúng là loại người không thấy quan tài không đổ lệ."
"Vậy thì sao, hiện tại anh còn dám động đến tôi?" Mạc Mỹ Đình ngẩng đầu khiêu khích, ánh mắt chứa vài phần khinh thường.
Tiêu Khôn Hoằng nắm lấy tay Mạc Mỹ Đình một cách mạnh mẽ, và sau đó một tiếng hét chói tai vang khắp đại sảnh, Mạc Mỹ Đình nằm trực tiếp trên mặt đất đau đớn, lòng bàn tay bị gãy.
Khung cảnh trong chớp mắt trở nên hỗn loạn.
Tiêu Khôn Hoằng lấy khăn lau tay, sau đó nhìn Giang Quốc Thành trước mặt: "Anh không cảm thấy tức giận?"
"Cậu không sợ anh giết Tiêu Đào Hy sao?"
Tiêu Vinh không ngờ rằng Tiêu Khôn Hoằng sẽ làm như vậy, lẽ nào anh cứ thế mà bỏ qua mạng sống của Tiêu Đào Hy?
Hai người tiến lại gần nhau, Tiêu Khôn Hoằng khẽ nhếch khóe miệng: "Nhưng tôi vừa rồi cũng vừa đánh cược một ván, bởi vì anh trông giống. Phải không Tiêu Vinh?"
"Cậu nhận nhầm người rồi."
Tiêu Vinh kiềm chế cơn tức giận của mình, cái tên mất trí này.
"Có thể vậy, nhưng tôi đã thắng cược."
"Cậu cứ thế mà không quan tâm đến cuộc sống của cô ấy hay sao?"
"Anh sẽ không làm tổn thương chị ấy."
Tiêu Khôn Hoằng quay đầu nhìn Mạc Đông Lăng: "Giao dịch thành công, anh có thể đưa cô ấy đi."
"Tiêu Khôn Hoằng, anh thực sự khiến người khác bất ngờ. Nhưng chuyện của ngày hôm nay, nhà họ Mạc chúng tôi sẽ không quên đâu."
Mạc Đông Lăng liếc nhìn anh và Giang Quốc Thành, anh ta thực sự nghĩ Tiêu Khôn Hoằng đã từ bỏ rồi. Tuy nhiên, cuối cùng anh đã không làm điều đó. Nó thực sự đáng ngạc nhiên.
"Vừa đúng ý tôi, tốt hơn hết anh đừng bao giờ quên chuyện này. Đừng động đến gia đình tôi, nếu không tôi không biết sẽ làm ra những chuyện điên rồ gì nữa đâu."
"Tiêu Khôn Hoằng, tôi muốn giết anh, tôi muốn giết anh!"
Mạc Mỹ Đình tựa như ma quỷ ngẩng đầu nhìn anh: "Tất cả những gì anh đã làm với tôi hôm nay, tôi nhất định sẽ trả lại cho anh gấp mười lần, cũng như Thi Nhân, và ba đứa con của anh."
Bàn tay cô đã bị hủy hoại. Cuộc đời cô đã bị hủy hoại.
"Tốt lắm, hôm nay tôi sẽ đáp ứng cô."
Tiêu Khôn Hoằng bước đến với khuôn mặt lạnh lùng, không nghi ngờ gì nữa, anh thực sự sẽ giết Mạc Mỹ Đình.
"Đủ rồi!"
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!