Cố Văn Trình bóp chặt cằm của Mạc Mỹ Đình: "Để tôi xem quyết tâm của cô như thế nào."
Nói xong anh ta dửng dưng quay đi, rồi sau đó một vài người bước vào, sau đó chỉ còn tiếng hét của Mạc Mỹ Đình thất thanh vang lên trong đêm tối rồi nhanh chóng bị cắt đứt.
Mọi thứ dần trở nên yên lặng.
Anh ta đứng trên ban công nhìn cảnh đêm bên ngoài - một con đường vắng vẻ chỉ có vài ngọn đèn đường lay lắt.
Bất cứ ai cản đường anh ta đều phải chết.
Đêm vẫn còn rất dài.
Hai tháng sau.
Vết thương trên vai của Thi Nhân về cơ bản đã bình phục.
Vòng loại trực tiếp của trận đấu quốc tế Bạch Hoa sẽ diễn ra trong vòng một tuần nữa, và Thi Nhân nhìn vào tác phẩm đã hoàn thành của mình, đôi khi sẽ ngẩn ngơ.
"Nữ thần, tác phẩm lần này của chị sẽ khiến nhiều người kinh ngạc."
Mạc Tử Tây Tây lần đầu tiên nhìn thấy tác phẩm này đã kinh ngạc hồi lâu, quay lại xem qua lịch sử trước đây của nhà họ Mạc, xem qua các tác phẩm trước, rồi rơi vào im lặng.
"Chị cũng thấy vậy."
Thi Nhân nhìn cô: "Tử Tây, sau trận đấu này, tốt hơn là em nên trở về nhà họ Mạc đi."
Mạc Tử Tây không nói gì.
Thi Nhân đã bước tới: "Em đã nhìn ra bí mật của chị rồi. Chị với nhà họ Mạc nhất định phải giải quyết rõ ràng."
"Nữ thần, em sẽ không nói đâu."
"Chị tin em sẽ không nói, nhưng hiện tại địa vị của Mạc Mỹ Đình trong nhà họ Mạc cũng không khá hơn trước. Sau trận đấu này, địa vị của cô ta sẽ càng trở nên thấp hơn. Đây là cơ hội của em, đừng bỏ lỡ."
Mạc Tử Tây lắc đầu: "Chị chỉ muốn đuổi em đi thôi."
"Chị không có ý đó. Nhưng lẽ nào em muốn thấy Mạc Mỹ Đình vừa hãm hại vừa lừa dối gia đình của em sao? Đây là một cơ hội tốt cho em."
"Nhưng em không muốn trở thành kẻ thù của chị."
Thi Nhân ôm Mạc Tử Tây, cô biết cô ấy rất khó để đưa ra lựa chọn.
"Tử Tây, không phải chúng ta đều nghi ngờ rằng Mạc Mỹ Đình không phải là họ hàng của em sao? Em phải tìm ra sự thật. Mạc Mỹ Đình luôn tìm cách phá hoại các mối quan hệ, và khi bộ mặt thật của cô ta lộ ra, hai gia đình chúng ta có thể không trở thành kẻ thù của nhau nữa. Chị có linh cảm rằng chuyện này nhất định sẽ như vậy."
"Có thật không?"
“Chị đảm bảo, đến lúc đó mà có thể hòa giải thì nhất định sẽ làm như vậy.”
Mạc Tử Tây nhìn tác phẩm điêu khắc bên cạnh, chìm trong suy nghĩ. Cô cũng biết năm đó nhà họ Mạc xảy ra tai nạn lớn, thứ quan trọng nhất của nhà họ Mạc đã mất. Bây giờ, thứ này đã xuất hiện trở lại. Và vẫn nằm trong tay Thi Nhân. Bí mật này khiến Mạc Tử Tây Tây mất ngủ, nhưng lại không thể nói hay hỏi. Cuối cùng, Mạc Tử Tây đã đồng ý yêu cầu của cô. Sau khi cuộc thi kết thúc, Mạc Tử Tây sẽ rời khỏi tập đoàn Quang Viễn và trở về nhà họ Mạc.
Thi Nhân cũng thở phào nhẹ nhõm.
"Em lại đuổi cô chủ thứ hai của nhà họ Mạc đi mất, vậy là chúng ta coi như đã mất đi một quân cờ có thể lợi dụng rồi."
"Cô ấy không phải quân cờ, mà là bạn của em, là người thân của em."
Thi Nhân nhìn Tiêu Khôn Hoằng: "Cô ấy có con đường riêng cần phải đi, không thể ở mãi bên cạnh em để trốn tránh được."
"Đúng vậy, đi theo em thì học được cái gì cơ chứ?"
Tiêu Khôn Hoằng nói rất không khách khí: "Chỉ biết là mưu tính linh tinh? Đe dọa người khác? Hay thích cắn người như mèo con?"
"Em thật giỏi phải không?"
"Chắc chắn rồi."
"Vậy thì ai đêm qua đau đầu, nhất định muốn ôm em ngủ, lại còn nói mơ."
Vẻ mặt Tiêu Khôn Hoằng sững sờ, trong mắt hiện lên vẻ xấu hổ: "Anh còn lâu mới nói mơ."
"Anh đã nói rồi."
Người đàn ông trầm mặc không đáp.
Thi Nhân quay đầu lại: "Anh tức giận à?"
"Anh sẽ tức giận vì một điều nhỏ nhặt như vậy sao?"
"Vậy thì anh đang ghen rồi."
Thi Nhân nhìn người đàn ông đang giả vờ lạnh lùng và phớt lờ cô dù cô có cố gắng làm gì đi chăng nữa.
Trong thời gian này, mối quan hệ của họ đã được cải thiện rất nhiều. Chắc hẳn cô đã từng nghĩ vì mình bị thương nên cần sự giúp đỡ của anh. Khụ khụ, điều này có thể coi là một niềm vui nho nhỏ giữa vợ chồng. Thi Nhân cảm thấy rằng một câu nói nào đó rất đúng, và đàn ông thực sự là những sinh vật chỉ biết suy nghĩ bằng cái gì đó.
Mặc dù bây giờ không có chuyện gì xảy ra với cô và Tiêu Khôn Hoằng, nhưng cô cảm thấy ánh mắt của Tiêu Khôn Hoằng nhìn cô với vẻ hung hăng và chiếm hữu hơn rất nhiều. Phương pháp này có chút không đáo ứng được yêu cầu, nhưng cô lại nghĩ giữa vợ và chồng thì không có gì đáng nói cả.
"Anh mà sẽ ghen sao?"
Tiêu Khôn Hoằng buông xuống những lời này, rồi xoay người rời đi.
Thi Nhân nhìn bóng lưng anh nói với theo: "Em thấy anh càng ngày càng đáng yêu."
Tiêu Khôn Hoằng bây giờ nổi loạn như một con sói hoang, thể hiện sự độc đoán và hiếu chiến của mình với tất cả mọi người.
Nhưng anh lại không có kinh nghiệm về mặt tình cảm, chỉ như một cậu nhóc miệng còn hôi sữa. Chỉ cần đùa một chút thì anh ấy sẽ lảng tránh ánh mắt và đôi khi còn đỏ mặt. Tiêu Khôn Hoằng như vậy thật là quá thú vị. Quả nhiên là khi anh vẫn còn trẻ, thú vị hơn.
Mạc Tử Tây đã quay về nhà họ Mạc một chuyến, là nhà họ Mạc ở đây chứ không phải là nước Singapo.
Vì lần trước ông nội bị bệnh nên không thể về nước được nên tạm thời chỉ có thể ở lại đây. Cô đến gặp ông cụ trước, thấy ông đang ngủ nên cô cũng không muốn làm phiền.
Nhưng khi Mạc Tử Tây Tây đang rời đi, cô tình cờ gặp được Mạc Mỹ Đình, cô không thèm nhìn cô ta một cái, khuôn mặt tỏ vẻ lạnh lùng mà bước qua.
"Dừng lại."
Mạc Mỹ Đình ngăn cô lại: "Cô quay lại đây làm gì nữa?"
"Đây là nhà họ Mạc. Tôi sẽ quay lại ngay lúc nào tôi muốn. Liên quan gì đến cô chứ?"
"Không phải là cô đã phản bội nhà họ Mạc từ lâu rồi sao? Cô qua lại gần gũi Thi Nhân, lại còn cùng nhau tham gia cuộc thi. Nhà họ Mạc không cần người như cô quay lại."
Mạc Tử Tây đột nhiên nhướng mày nhìn sang: "Cô sợ tôi trở về đúng không?"
"Ai sợ cô trở về cơ chứ, chỉ là một tên phản bội bị đuổi ra khỏi nhà mà thôi."
"Dù sao vẫn tốt hơn cô, một người phụ nữ không rõ danh tính, chỉ có thể suốt ngày gây chuyện."
Vẻ mặt của Mạc Mỹ Đình lập tức thay đổi, và sau đó cô ta lạnh giọng nói: "Vậy thì cũng tốt hơn cô."
"Vậy thì thử xem, rốt cuộc là cô hay là tôi sẽ kế thừa nghề của nhà họ Mạc."
Nụ cười trên mặt Mạc Tử Tây càng lúc càng đậm: "Cảm ơn cô đã cho tôi cơ hội này. Lần này trở về tôi sẽ không rời đi đâu. Cứ chờ mà xem."
Mạc Mỹ Đình nhìn cô chằm chằm, tại sao người phụ nữ này lại quay lại đây cơ chứ? Tại sao lại nhằm vào đúng lúc này!
Mạc Tử Tây quay lại khi vị trí của cô ta đang gặp nguy hiểm ở nhà họ Mạc.
Vốn dĩ, địa vị của cô trong nhà họ Mạc đã lung lay lắm rồi, ai biết rằng cô vì gây ra họa lớn mà bị phế mất một bên tay, hiện tại không thể điêu khắc trở lại, và trở thành người kế thừa nhà họ Mạc nữa.
Những người từng khen cô ta giờ đã không còn nữa. Cô ta ở nhà họ Mạc ngày ngày phải chịu những ánh mắt ghẻ lạnh của người khác.
Bây giờ Mạc Tử Tây đã trở lại, đây là một mối đe dọa rất lớn, cô không được để Mạc Tử Tây cản đường bản thân mình được.
Hạn chót cho vòng loại trực tiếp của Cuộc thi Quốc tế Bách Hoa đã đến.
Tác phẩm của Thi Nhân cũng được gửi đến công ty tổ chức sự kiện một cách suôn sẻ. Cô trực tiếp đến tập đoàn, nhìn công ty đang đi đúng hướng, tâm trạng trở nên rất vui vẻ.
Tập đoàn Quang Viễn từng gặp vô số sóng gió nhưng lại một lần nữa có thể vượt qua tất cả.
Tình cảm của Thi Nhân đối với tập đoàn Quang Viễn cũng trở nên rất phức tạp, cô thực sự mong nó sẽ mãi mãi không xảy ra chuyện và lớn mạnh phát triển.
"Chào bà Tiêu."
"Chào Bà Tiêu."
"Ừm, xin chào mọi người."
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!