"Là cô sao, kẻ bại trận!"
Thi Nhân cố ý tăng âm lượng ở mẫy chữ cuối cùng, khiến khuôn mặt Mạc Mỹ Đình trong chốc lát đã cứng đờ vì tức giận: "Nếu không phải do tôi bị thương, thì cô nghĩ mình có thể thắng được sao?"
"Nếu không phải do cô giở thủ đoạn bỉ ổi, vô liêm sỉ ra thì làm sao mà tay có thể bị phế như vậy, cô như vậy gọi là tự chuốc họa vào thân."
Thi Nhân lạnh lùng phản kích mà không hề tỏ ra yếu đuối: "Nhưng điều này cho bạn một cái cớ hoàn hảo. Chứ không chỉ dựa vào cô thì còn kém xa."
Hai người nói chuyện trong giọng điệu giường như mang theo dao kiếm, vô cùng sắc bén khiến những người xung quanh hết sức sửng sốt.
Mặc dù thù oán giữa hai người này đã xảy ra một thời gian trước, mọi người đều biết chuyện này, nhưng bọn họ cũng không có nói ra thẳng mặt, dù sao cũng không đ báo án mà trực tiếp xử riêng.
Cô tiểu thư nhà họ Mạc tính kế bà Tiêu cuối cùng lại bị Tiêu Khôn Hoằng phế hỏng một cánh tay. Bây giờ hai người phụ nữ này gặp nhau, chắc chắn sẽ là kiểu cô chết tôi sống, không ai nhường ai.
Mạc Tử Tây thấy vậy liền cười nói: "Được rồi, buổi tiệc sắp bắt đầu rồi. Đừng đứng đây cãi nhau nữa. Thật nhàm chán. Nữ thần, em sẽ dẫn chị đi gặp những nhà điêu khắc đó. Lần này, tất cả đều khen ngợi không ngớt tác phẩm tinh xảo của chị đó.”
"Cái gì mà tác phẩm tinh xảo, tất cả chỉ là sao chép mà thôi."
Mạc Mỹ Đình hừ lạnh: "Tác phẩm không được lên sân khấu, để xem sẽ tồn tại được bao lâu."
Mạc Tử Tây nhìn sang: "Ý của chị là gì?"
Thi Nhân nắm lấy tay Mạc Tử Tây: "Không cần lãng phí thời gian ở đây, chúng ta đi thôi."
Rất nhiều thứ nếu để trong lòng đều hiểu rõ, nhưng nếu nói thẳng ra thì lại không có ý nghĩa gì. Thi Nhân theo Mạc Tử Tây đến gặp các tác gia lớn trong làng nghệ thuật và đều rất được yêu thích.
Mạc Mỹ Đình nhìn sang bên cạnh mình với vẻ mặt lạnh lùng: "Anh nói xem, tại sao bọn chúng có thể mãi cứ hạnh phúc như vậy, biến chúng ta thành như thế này vậy mà chúng vẫn có thể kê cao gối, yên tâm mà sống, lại còn oai phong tự hào như vậy nữa chứ."
"Chúng sẽ không thể oai phong được lâu đâu."
Tiêu Vinh ánh mắt tối sầm: "Tin tưởng vào anh."
Phía bên cạnh, chỉ còn lại một mình Tiêu Khôn Hoằng, anh cảm thấy có chút buồn chán, ngồi trên sô pha nhâm nhi đồ uống, toàn thân toát ra vẻ khó chịu, nên khiến cho không có ai dám nói chuyện với anh.
Nhiều người đều biết hành vi điên rồ của Tiêu Khôn Hoằng trong giai đoạn này. Quả nhiên, cái tên mất trí nhà họ Tiêu này cho dù qua bao nhiêu năm thì bản chất vẫn như vậy.
"Sếp Tiêu."
Mạc Đông Lăng đi tới, ngồi ở đối diện anh, cầm một cái cốc trong tay: "Uống một chút rượu chứ?"
"Tôi không uống."
Tiêu Khôn Hoằng vốn dĩ muốn rót đồ uống vào cốc của mình, nhưng thói quen ăn uống của anh trong thời gian này đã bị Thi Nhân giám sát nghiêm ngặt, lâu dần anh cũng quen.
Mạc Đông Lăng lập tức đặt cốc xuống: "Hôm nay cô ấy là nhân vật chính, rất được mọi người yêu thích."
"Những người này tiếp cận cô ấy là vì vụ lợi. Kỹ thuật điêu khắc tác phẩm nằm trong tay cô ấy, chỉ cần không phải người mù là có thể nhìn ra giá trị trong đó. Cũng chỉ có người nhà họ Mạc anh là còn biết giữ ý."
"Đúng vậy, cô ấy làm như vậy thực ra là không thông minh."
"Không phải là do nhà họ Mạc các người ép người quá đáng khiến cho cô ấy không thể nuốt trôi cục tức này sao."
Tiêu Khôn Hoằng nhìn người đàn ông đối diện: "Mấy người nhà họ Mạc đến đây mấy ngày rồi, không thấy các người bàn bạc được gì. Các người muốn làm gì?"
"Người nhà họ Mạc tới đây chẳng qua là vì ông cụ nhà tôi bệnh nặng, có chuyện cần phân phó cho mọi người thôi."
Mạc Đông Lăng không trả lời câu hỏi của Tiêu Khôn Hoằng, và hai người đàn ông này cứ thế mà dùng lời nói đưa đẩy qua lại một hồi.
Lễ trao giải bắt đầu.
Thi Nhân đoạt giải người mới xuất sắc nhất, cô đứng trên sân khấu cầm cúp, sững sờ nhìn những người dưới sân khấu.
"Cô Thi, giải thưởng này của cô vốn gặp nhiều trắc trở, và cuối cùng thì nó cũng về tay người xứng đáng. Cô có điều gì muốn nói khi đứng trên sân khấu này không?"
Có điều gì muốn nói không ư?
Thi Nhân im lặng một lúc: "Bây giờ tôi có thể đứng ở đây, tôi muốn rất cảm ơn một người. Chính bà ấy đã dạy cho tôi những thứ này, tay nghề của bà ấy còn tốt hơn tôi rất nhiều, nhưng chỉ vì một số chuyện nên bà ấy cả đời này sẽ không thể lộ diện được. Từ này hôm nay, tôi sẽ thay bà ấy hoàn thành hết tất cả tâm nguyện của mình."
Bất kể nhà họ Mạc có muốn làm gì. Bất kể sự thật là gì, cô cũng sẽ không bao giờ lùi bước.
"Nói hay lắm."
Tiêu Khôn Hoằng là người đầu tiên tán thưởng, nhìn người phụ nữ rạng rỡ trên sân khấu, anh lại có chút cảm giác nhiệt huyết bừng bừng.
Người phụ nữ này nếu muốn chống lại nhà họ Mạc, anh sẽ ở bên cô đến cùng.
Anh quay đầu nhìn Mạc Đông Lăng: "Anh Mạc, anh nghĩ như thế nào về những lời này?"
"Cô ấy nói rất hay."
Mạc Đông Lăng nhìn cô gái đứng trên sân khấu đầy ẩn ý, trong lòng cũng ngập tràn tự hào, không hổ danh là người nhà họ Mạc, đầy tham vọng.
Người mà cô ấy nói đến cũng là người cô mà họ đang tìm kiếm. Em gái của họ đang tuyên chiến. Người đứng sau có lẽ cũng nhìn thấy chuyện này.
Những lời nói của Thi Nhân đã khơi dậy cuộc thảo luận của mọi người, Mạc Mỹ Đình lắng nghe dưới khán đài, ánh mắt lạnh lùng, chỉ là một tên đi sao chép thôi, có gì hay ho cơ chứ. Tiêu Vinh cảm thấy có gì đó không ổn.
Anh nhìn Mạc Mỹ Đình ở bên cạnh: "Thi Nhân có thứ nhà họ Mạc muốn trong tay phải không?"
"Đúng vậy, em nghe nói rằng đó là thứ mà nhà Mạc đã đánh mất trước đây. Nó rất quan trọng. Những người trong dòng họ nhưng ở nhánh phụ đã đến để lấy thứ này, và rất có thể nó đang nằm trong tay Thi Nhân. Người phụ nữ này sẽ không đắc ý được lâu đâu, nhà họ Mạc sắp ra tay rồi.”
Tiêu Vinh hiểu rằng thứ này cũng có thể là thứ mà ông cụ nhà họ Tiêu đang tìm kiếm. Tiêu Đào Hy bị săn lùng nhiều lần chính vì điều này. Vậy người đứng sau ra tay là nhà họ Mạc? Sát khí xẹt qua mắt Tiêu Vinh, anh ta không đội trời chung với nhà họ Mạc.
Thi Nhân nhận giải thưởng bước xuống thì bên cạnh đột nhiên xuất hiện một cánh tay, tiếp theo đó là một giọng nói vọng tới: "Hãy vịn vào đây, thưa nữ hoàng."
Cô sửng sốt trong giây lát, mỉm cười nắm lấy cánh tay anh, ngẩng đầu bước xuống khán đài.
Chiếc cúp bị mất bấy lâu chỉ thuộc về cô. Lễ trao giải thưởng lần này diễn ra rất ngắn, chủ yếu dành cho cô. Tuy nhiên, khi hai người Thi Nhân bước xuống liền đụng độ gia đình nhà họ Mạc, người đứng đầu là Mạc Đông Lăng, tiếp theo là Mạc Tử Hàn, Mạc Tử Tây, Mạc Mỹ Đình và một số người lạ mặt khác. Đây có lẽ là những người họ hàng ở nhánh phụ.
"Bà Tiêu, cô có phiền khi nói chuyện phiếm với chúng tôi một lát không?"
"Được thôi."
Thi Nhân đồng ý, dù sao cô cũng biết nhà họ Mạc sớm muộn gì cũng đến. Và ngày này, cô đã đợi quá lâu.
Nhưng mà, Tiêu Khôn Hoằng lại đứng trước mặt cô, đối diện với người của nhà họ Mạc: “Nói chuyện thì không sao, nhưng các người nhìn xem nhà họ Mạc ai nấy cũng ánh mắt hung dữ vẻ mặt như muốn ăn thịt người, khống giống đi nói chuyện mà giống như đòi nợ vậy. "
Lông mày của Tiêu Khôn Hoằng nhếch lên có vẻ thù địch: "Nói chuyện thì cứ nói, nhưng thái độ phải tử tế cho tôi, hiểu chưa?"
"Tiêu Khôn Hoằng, đây là chuyện của nhà họ Mạc, anh cũng quản hơi nhiều rồi đó."
Mạc Mỹ Đình chỉ không thể quen với cách bảo vệ Thi Nhân của Tiêu Khôn Hoằng. Dựa vào cái gì cơ chứ?
Mạc Đông Lăng ánh mắt lạnh lùng quét qua: "Chuyện này không phải chuyện mà cô có thể nói, câm miệng!"
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!