"Thôi khỏi, em đọc xong cũng không học nổi.”
Mạc Tử Tây cũng biết rõ trình độ bản thân thế nào, cô ấy nhìn Thi Nhân: "Em chỉ nói bâng quơ thôi. Không thể đại diện cho gia đình chúng em được. Em không có quyền quyết định chuyện này.”
Bây giờ cô ấy cũng đã biết rõ ngọn nguồn mọi chuyện rồi.
Cũng may đó chỉ là hiểu lầm, chứ không phải thù hận sâu sắc.
Hai người họ ăn ý không đề cập đến vấn đề này nữa, sau đó cả hai đi đến nơi tổ chức cuộc họp.
Sau đó hai công ty tổ chức họp báo công bố kết quả sơ bộ của việc hợp tác giao thương, chuyện này bỗng chốc khiến mọi người chấn động
Phóng viên đột nhiên hỏi Mạc Đông Lăng: "Anh Mạc, cho tôi hỏi, hiện tại anh đã quyết định người thừa kế của nhà họ Mạc là ai chưa?"
Mọi người nhìn Mạc Đông Lăng, ánh mắt của người đàn ông đó quét qua những người họ Mạc trên khán đài.
Tay Mạc Mỹ Đình nắm chặt lại, cô ta có linh cảm không lành.
Mạc Đông Lăng ngay lập tức nói: "Tất nhiên đã quyết định rồi.”
"Là ai thế, cô Hai hay cô cả?"
Mạc Đông Lăng đột nhiên nói một câu lấp lửng: "Tạm thời sẽ giữ bí mật, nhưng tôi nghĩ câu trả lời đã quá rõ ràng rồi. Là ai thì hai ngày nữa sẽ tổ chức họp báo để nói cho mọi người biết.”
Các phóng viên hỏi đó có phải là Mạc Tử Tây không, nhưng anh ta không trả lời lại.
Suy đoán trên mạng cũng thiên về Mạc Tử Tây.
Mạc Mỹ Đình hoàn toàn bị đánh bại.
Vẻ mặt của cô ta lập tức trở nên lạnh lùng, đúng như cô ta đã đoán, người thừa kế không phải cô ta.
May mắn người đó cũng không phải là Thi Nhân.
Thua Mạc Tử Tây thì không sao, nhưng nếu thua Thi Nhân thì cô ta sẽ càng không thể chịu được.
Mạc Mỹ Đình nhìn người phụ nữ kiêu ngạo bên cạnh: "Thi Nhân đang cầm đồ của nhà họ Mạc trên tay. Tương lai cô định lấy lại nó như thế nào?"
"Đây không phải là điều cô nên quan tâm.”
"Nhưng nhà họ Mạc không phải có mỗi mình cô.”
"Mạc Mỹ Đình, cô có biết bộ dáng ghen tị của cô rất xấu không, bây giờ cô không có quyền quyết định gì ở nhà họ Mạc, cô cứ ngoan ngoãn xem đi, dù sao cô cũng không đủ tư cách để tôi nói cho cô biết.”
Mạc Tử Tây hoàn toàn không quan tâm đến Mạc Mỹ đình thậm chí còn không chào hỏi Mạc Tử Hàn.
Mạc Mỹ Đình giậm chân: "Anh hai, thật sự xác định là cô ta rồi sao?"
"Vẫn chưa quyết định, nhưng hiện tại thì Mạc Tử Tây thích hợp hơn.”
Mạc Tử Hàn thở dài, bây giờ ngay cả Tử Tây cũng ghét anh ta, đúng là thật sự làm kẻ xấu rất khó mà.
Mạc Mỹ Đình nhận được câu trả lời khẳng định thì trong lòng lại càng không muốn bị thua. Nhưng cô ta chưa nắm chắc phần thua, bí mật kia đủ để cô ta lật ngược thế cờ.
…
Thông tin Mạc Tử Tây sẽ sớm trở thành người thừa kế nghề thủ công của nhà họ Mạc đã lan truyền trên mạng.
Cuộc cạnh tranh giành ngôi vị của nhà họ Mạc rất khốc liệt, và cô hai nhà họ Mạc đã trở thành người chiến thắng cuối cùng.
Thi Nhân cũng đặc biệt chúc mừng Mạc Tử Tây.
Tuy nhiên khi Diệp Tranh đưa Mạc Tử Tây về nhà sau bữa tiệc mừng, anh ta đã dừng lại hỏi: "Bây giờ em có hạnh phúc không?"
"Em rất hạnh phúc, đây là điều em nên làm.”
Cô ấy không có bằng chứng chứng minh rằng Mạc Mỹ Đình có vấn đề, vì vậy cô ấy chỉ có thể ngăn cản Mạc Mỹ Đình trở thành người thừa kế nghề thủ công của nhà họ Mạc.
Đồng thời nó có thể coi là sự bù đắp cho lỗi lầm của cô ấy.
Nếu chị Mộng Thần không xảy ra chuyện, thì tất cả mọi việc bây giờ cũng sẽ không xảy ra.
Dù sao không ai có thể so sánh với chị Mộng Thần
Diệp Tranh nhìn cô ấy một cái thật sâu, cuối cùng nói: "Nếu em cảm thấy không vui thì đừng thúc ép bản thân.”
Mạc Tử Tây không nói gì, cô quý người nhìn màn đêm ngoài cửa sổ.
Nhưng mỗi người đều có trách nhiệm của riêng mình.
…
Cuộc họp báo của nhà họ Mạc sẽ diễn ra vào một tuần sau đó.
Dù kết quả vẫn chưa được công bố, nhưng về cơ bản thì ai cũng biết được người kế thừa nghề thủ công của nhà họ Mạc.
Biệt thự nhà họ Mạc tấp nập người ra vào chúc mừng.
Mạc Mỹ Đình đứng một mình xem cảnh náo nhiệt, cô ta uống cạn ly rượu vang trong tay, sau đó đi giày cao gót đến khu biệt thự bên cạnh.
Người bên cạnh ngăn cô lại: "Thưa cô, cô hai đang thử quần áo, hiện giờ không rảnh.”
"Cút ngay, anh dám ngăn cản tôi hả!"
Mạc Mỹ Đình đẩy người ra rồi đi thẳng lên lầu, thật sự không ai dám kéo cô ta lại, dù sao cô ta cũng là cô chủ bên ngoại của nhà họ Mạc.
Cô ta sải bước vào phòng, sau đó nhìn thấy Mạc Tử Tây đang mặc một chiếc váy dạ hội xinh đẹp, cô ấy cao quý và tao nhã đứng soi mình trước gương.
"Ồ, vị khách quý nào đây.”
Mạc Tử Tây nhìn qua gương thấy Mạc Mỹ Đình, khóe miệng cô ấy hiện lên nụ cười giễu cợt: "Sao thế?"
"Hiện giờ cô kiêu ngạo lắm đúng không?"
"Cũng bình thường, chỉ là có được những gì tôi xứng đáng mà thôi.”
Mạc Tử Tây biết Mạc Mỹ Đình vẫn luôn khó chịu, nhưng đã thua rồi thì cũng đành chịu thôi. Bây giờ nhà họ Mạc đã quyết định ai sẽ là người thừa kế rồi, dù Mạc Mỹ Đình làm thế nào đi nữa thì cũng không thể thay đổi được.
"Nhưng mà cô đừng có quên rằng, nếu như Mạc Mộng Thần không chết thì suốt cuộc đời này cô cũng sẽ không bao giờ có cơ hội đứng ở vị trí này đâu.”
Mạc Tử Tây chậm rãi nắm chặt hai tay lại, cô ấy cụp mắt trả lời: "Cô không xứng nhắc tới chị ấy.”
"Vậy cô xứng sao? Nhiều năm như vậy rồi mà cô không có chút dằn vặt nào sao, cô có được thứ không thuộc về mình, vậy mà nửa đêm không gặp ác mộng hả?"
"Câm miệng!"
Mạc Tử Tây chửi thẳng vào mặt Mạc Mỹ Đình: "Nếu cô còn nói thêm lời nào nữa về chị Mộng Thần của tôi, thì tôi sẽ cho cô biết tay.”
"Tôi sợ quá cơ.”
Mạc Mỹ Đình nhìn những người xung quanh: "Cô bảo bọn họ đi ra ngoài trước đi, tôi có chuyện muốn nói với mình cô.”
"Tôi không có chuyện gì để nói với mình cô.”
"Có liên quan đến Mạc Mộng Thần, cô có chắc muốn nói trước mặt nhiều người như vậy không?"
Mạc Tử Tây nhìn Mạc Mỹ Đình một cái thật sâu, sau đó bảo trợ lý đi ra ngoài.
cánh cửa đóng lại, căn phòng trở lên im ắng.
Mạc Tử Tây nghiêm túc nhìn cô ta: "Cô muốn làm gì?"
"Tôi không muốn làm gì cả, chỉ muốn nói chuyện với cô thôi.”
Mạc Mỹ Đình uống chút rượu vang, cô ta kéo ghế ngồi xuống: "Cô không cảm thấy tội lỗi chút nào sao?"
"Tôi thấy tội lỗi cái gì? Cô nói thẳng ra đi, đừng lòng vòng.”
"Ý tôi là, cô là người giết Mạc Mộng Thần chứ không phải bà Hách. Bây giờ cô đã lấy đi những gì vốn dĩ thuộc về Mạc Mộng Thần, trong lòng cô không có chút tội lỗi nào sao?"
Mạc Tử Tây hoàn toàn sững sờ, clo ấy gần như đứng không vững: "Sao, sao cô lại biết?"
"Làm sao tôi biết được không quan trọng."
Nhìn vẻ mặt của cô ấy thì Mạc Mỹ Đình biết rằng lần này cô ta đã đặt cược đúng: "Bà Hách là người gánh tội thay cho cô, hiện giờ bà ta vẫn đang ở trong tù.”
"Tôi không biết cô đang nói cái gì.”
Sắc mặt Mạc Tử Tây tái nhợt, hai tay cô ấy run lên, đến nỗi không cầm được cái gì cả.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!