Nhiều năm nay cô ấy đã tự dối lòng mình
Cuối cùng khó lắm cô ấy mới có thể khiến bản thân quên đi chuyện đó, nhưng bây giờ cô lại bị nhắc đến, mà người đó lại là Mạc Mỹ Đình.
"Mạc Tử Tây, không muốn người khác biết thì đừng có làm. Nếu ông cụ biết được chuyện này thì sẽ thế nào nhỉ?"
"Đừng nói với ông cụ, sức khỏe của ông rất kém. Nếu để ông cụ biết thì ông ấy sẽ không thể chịu đựng được.”
Mạc Tử Tây nhanh chóng ngẩng đầu nhìn Mỹ Đình, trong mắt cô ấy hiện lên vẻ khẩn cầu.
Nhất định không để cho cho ông cụ biết chuyện này.
"Ha ha, bây giờ cô biết cầu xin tôi rồi sao? Nhưng mà ông cụ đối xử với tôi cũng rất tốt. Tôi không muốn ông cụ đổ bệnh vì chuyện mà cô đã làm. Nếu ông tức giận tới nỗi tăng xông mà chết thì sao?"
Mạc Mỹ Đình ngạo nghễ nhìn cô ấy: "Nhưng bí mật này lớn quá nên tôi không thể giữ riêng được. Tôi rất muốn chia sẻ với anh cả và anh hai.”
"Không, đừng nói với anh cả và anh hai.”
Mạc Tử Tây bước tới, cô ấy nhìn người phụ nữ trước mặt: "Cô muốn thế nào?"
Cho dù không biết tại sao Mạc Mỹ Đình lại biết việc này, nhưng chắc chắn cô ta sẽ có yêu cầu nào đó.
"Thứ tôi muốn cũng rất đơn giản. Vị trí người thừa kế nghề thủ công nhà họ Mạc vốn là của tôi. Cô bỗng dưng cướp mất giữa chừng. Như thế có phải là không hay không?"
Ồ, hóa ra là nhắm vào địa vị của nhà họ Mạc.
Mạc Tử Tây nhíu mày: "Nhưng tay của cô bị tàn phế rồi, cô không thể trở thành người thừa kế nghề thủ công của nhà họ Mạc được.”
"Cô chỉ cần làm theo những gì tôi đã nói, cô không cần phải lo lắng về những thứ khác.”
Ánh mắt Mạc Mỹ Đình vô cùng lạnh lùng: "Mạc Tử Tây, đây là cơ hội duy nhất của cô. Chỉ cần cô làm theo lời tôi nói thì tôi đương nhiên sẽ giữ bí mật cho cô. Nếu cô không làm theo thì tự mình biết hậu quả sẽ như thế nào rồi đấy. Cô cứ suy nghĩ đi.”
Mạc Mỹ Đình nói xong thì cười rời đi.
Lần này cô ta đã nắm chắc phần thắng rồi.
Khi ông chủ nói với cô ta bí mật này thì cô ta thật sự không tin nổi. Dù sao chuyện này đã qua lâu như thế, hơn nữa bà Hách đã tự mình nhận tội, bây giờ vẫn đang bị nhốt trong tù chưa được thả ra., và bây giờ bà vẫn đang ở trong tù và không thể thoát ra.
Không ngờ thủ phạm giết người lại là một người khác.
Mộ Mỹ Đình cứ nghĩ không có khả năng, nhưng vừa rồi thử qua Mạc Tử Tây thì thấy thật sự là cô ta thật.
Mạc Tử Tây ghen tị với tài năng của Mạc Mộng Thần, và cô ấy từng thích Hách Liên Thành nữa.
Ha ha, quả nhiên là không người nhà họ Mạc nào trong sạch.
Ví dụ như hiện tại Mạc Tử Hàn không có ý kiến gì với Mạc Đông Lăng, nhưng một thời gian cô ta sẽ kích động quan hệ giữa hai người, Mộ Tử Hàn có thể sẽ đứng về phía cô ta.
Mọi kế hoạch đều diễn ra tốt đẹp.
Vị trí người thừa kế nghề thủ công của nhà họ Mạc chắc chắn là cô ta rồi.
…
Mạc Tử Tây ở trong phòng một mình, hai tay cô ấy ôm lấy vai, đôi mắt đỏ bừng.
Cô ấy thực sự sắp phát điên lên rồi.
Không ngờ vẫn có người biết được chuyện xảy ra trước kia.
Cô ấy nên làm gì bây giờ?
Cô ấy có nên thừa nhận trực tiếp không?
Hiện giờ sức khỏe của ông cụ kém như thế, liệu sau khi biết chuyện này ông không chịu được thì sao? Dù sao ông nội cũng coi trọng chị Mộng Thần nhất.
Mạc Tử Tây cắn chặt môi, cho đến tận khi cô ấy nếm được vị máu trong miệng.
Cô ấy nên chọn lựa như thế nào?
Người hầu gõ cửa: "Cô hai, cô không sao chứ?"
Dù sao cô ấy cũng là chủ nhân của nhà họ Mạc, người hầu như bọn họ cũng không tiện nói nhiều.
"Không sao đâu.”
Mạc Tử Tây lau nước mắt, sau đó cô ấy đứng lên: "Trước tiên giúp tôi thay quần áo đã, too có chuyện muốn đi ra ngoài.”
Bây giờ cô ấy không muốn ở nhà, ở đây sẽ chỉ khiến bản thân khó chịu hơn thôi.
Cô thật sự rất muốn thoát khỏi nơi này.
Sau khi Mạc Tử Tây thay quần áo xong thì cô ấy trực tiếp gọi điện thoại cho Diệp Tranh: "Anh đang ở đâu?"
"Anh ở tập đoàn, em có chuyện gì thế, giọng nói có chút không ổn lắm.”
"Em tới chỗ anh sống vài ngày có được không?"
"Ừ, lát nữa anh bảo dì đưa chìa khóa cho em. Em tới trước đi, xử lý xong việc anh sẽ về với em.”
Mạc Tử Tây trả lời: "Anh cứ làm vực đi, em ở nhà chờ anh.”
Cúp điện thoại xong thì Diệp Tranh cứ nghĩ về giọng điệu vừa rồi của Mạc Tử Tây mãi, anh ta cảm thấy thật sự có chút không đúng.
Chắc không phải đâu.
Mấy ngày gần đây tâm trạng cô ấy tốt, dù sao thì cô ấy cũng đã ngăn chặn được âm mưu của Mạc Mỹ Đình rồi mà.
Buổi họp báo của nhà họ Mạc thu hút sự quan tâm của rất nhiều người.
Nhưng Thi Nhân có hơi lo lắng, cô liếc nhìn WeChat, Mạc Tử Tây vẫn không trả lời tin nhắn của cô.
Mấy ngày nay không biết Mạc Tử Tây có chuyện gì, hình như cô ấy đã sa sút đi rất nhiều. Lúc trước cô hỏi thì cô ấy nói chuyện có vẻ chột dạ, không muốn nói nhiều.
Thi Nhân cũng hiểu được.
Nhưng cô cảm thấy Mộ Tử Tây có chút không bình thường.
Thi Nhân tìm Diệp Tranh ở trong tập đoàn một vòng, nhưng cũng không tìm thấy người. Kỳ lạ lạ là cả hai người này đều không nghe điện thoại hay trả lời tin nhắn.
Cô hỏi thẳng Tiêu Khôn Hoằng, dù sao anh và Diệp Tranh cũng là anh em tốt.
Tiêu Khôn Hoằng khá bình tĩnh: "Bọn họ đều là người lớn rồi, chả lẽ lại có thể lạc đường sao?"
"Không phải, em chỉ nghĩ Mạc Tử Tây rất không bình thường. Cũng không thấy Diệp Tranh đâu cả.”
"Có thể là Diệp Tranh đang cố gắng cày cuốc thì sao.”
Thi Nhân: "Anh có thể nghiêm túc hơn được không, em đang rất nghiêm túc đấy.”
Tiêu Khôn Hoằng ngẩn đầu lên: "Có lẽ Diệp Tranh đang ở cùng với Mạc Tử Tây. Hai vợ chồng trẻ đang vui vẻ thế, em làm phiền bọn họ làm gì. Em nói xem bản thân có vấn đề về mặt cảm xúc không hả.”
"Em không biết bọn họ đang sống cùng nhau, tại sao anh không nói với em sớm hơn?"
"Chuyện của nhà người ta thì liên quan gì đến anh.”
Tiêu Khôn Hoằng trả lời rất dứt khoát!
Thi Nhân: “..."
Cô đập bàn một cái: "Tiện thể em cũng nhớ ra một chuyện, anh nên đến bệnh viện kiểm tra thử đi.”
"Sức khỏe anh đang rất tốt. Ạn không cần phải đi kiểm tra lại đâu. Gần đây anh đã giảm bớt các triệu chứng đau đầu rồi.”
"Ồ, việc này khác với thỏa thuận ban đầu của chúng ta đấy giám đốc Tiêu.”
Cuối cùng Tiêu Khôn Hoằng miễn cưỡng đi theo cô đến bệnh viện.
Trước khi bác sĩ kiểm tra thì Thi Nhân vẫn cảm thấy lo lắng.
Tiêu Khôn Hoằng liếc nhìn cô: "Em lo lắng cái gì, anh không chết được đâu. Mạng anh đây lớn lắm.”
Thi Nhân vỗ vai anh: "Vậy thì anh có nhớ Hạ Vũ Hà ở bên hồ Đại Minh không?"
Trí nhớ không tốt lại còn giả bộ.
Tiêu Khôn Hoằng nằm thẳng người rồi bị đưa vào phòng kiểm tra, cô ngây người đứng ở cửa nhìn anh đi vào, đôi mắt ánh lên vẻ buồn bã.
Tiêu Khôn Hoằng quay đầu lại nhìn thấy vẻ lo lắng của cô, cho dù có cứng rắn thế nào đi chăng nữa thì trái tim anh cũng mềm đi rất nhiều.
Thôi vậy, nhìn thấy cô ngốc như vậy thì sau này anh phải đối xử với cô ấy tốt hơn.
Nếu có chuyện gì xảy ra với anh, cô không thể đem ba đứa con của mình đến khóc trước mộ anh?
Sau khi kiểm tra xong thì bác sĩ cầm tờ báo cáo ra rồi nói: "Tình trạng bình phục ổn, hiện tại không có vấn đề gì lớn, nhớ chú ý ăn uống, đừng làm việc quá mệt mỏi.”
"Cảm ơn bác sĩ.”
Thi Nhân cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Tiêu Khôn Hoằng ngồi bên cạnh trông như xếp lớn, anh xoa đầu cô rồi nói: "Không phải trước đó anh đây đã nói không sao rồi hả, em cứ lo không đâu.”
Một người phụ nữ hay lo lắng còn nuôi ba đứa con nữa, nếu sau này không có anh bên cạnh thì cô biết phải làm sao?
"Em chỉ muốn thử xem có cơ hội để đuổi anh ra khỏi tập đoàn không thôi?"
"Còn lâu nhá.”
Người đàn ông khịt mũi lạnh lùng, nhưng trên đường trở về thì anh nhìn thấy một trung tâm mua sắm sang trọng mới mở, anh nói: "Dừng lại.”
"Anh định làm gì, đi mua sắm hả?"
Điều này thật sự rất kỳ lạ.
Trước đây Tiêu Khôn Hoằng chưa từng có hứng thú với những thứ này, trợ lý toàn phải dựa theo kích thước để mua đồ cho anh.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!